GIÂY PHÚT NÀY - Trang 179

Ông đặt chiếc dĩa ăn hàu xuống rồi lại ngừng nói. Rõ ràng là ông cảm

thấy vừa khó khăn vừa đau đớn khi khơi lại những kí ức này.

- Thời đó, văn phòng của Tổ chức Y Tế thế giới đặt tại New York nằm

trong khu Turtle Bay, gần trụ sở Liên Hiệp Quốc. Bấy giờ là 7 giờ tối. Ta đã
đợi Sarah rời khỏi toà nhà, nhưng thay vì lao tới ôm ta như mọi lần chúng ta
gặp lại nhau thì cô ấy lại nhìn ta như thể ta là một gã hoàn toàn xa lạ.

Hai mắt ông Sullivan mờ đi vì nước mắt. Âm sắc giọng nói cũng đổi

khác.

- Ta đã bắt chuyện nhưng Sarah vẫn bước tiếp, gương mặt lạnh lùng làm

như không quen biết gì ta. Thái độ đó khiến ta bất ổn hết sức, bởi chỉ nhìn
ánh mắt cô ấy là ta biết cô ấy không nói dối. Ta cố nài, ta đã nhắc đến Anna,
con gái bọn ta, đến tất cả những gì bọn ta đã trải qua suốt từng ấy năm. Vào
khoảnh khắc ấy, ta tưởng rằng Sarah hẳn đã rủ lòng thương hại ta, bởi cô ấy
dừng bước trên vỉa hè rồi thuận tình nói chuyện cùng ta. Nhưng không phải
như với một người tình. Mà đúng hơn là như với một gã dở người…

Ông siết chặt nắm đấm trên mặt bàn.

- Cô ấy đã cho ta xem những bức ảnh cô ấy cất trong ví. Những tấm ảnh

chụp chồng cô ấy, một bác sĩ người Mỹ gốc Phi, và ảnh chụp lũ con của cô
ấy, một cặp sinh đôi người lai kháu khỉnh chừng mười tuổi. Ta sững sờ,
điên dại vì giận dữ cũng như buồn nản.

Ông túm lấy vai tôi mà lắc rồi bắt đầu hét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.