GIÂY PHÚT NÀY - Trang 178

- Postquam viginti quattuor venti flaverint, nihil jam erit, ông ngâm nga.

Sau hơi thổi của hai mươi tư ngọn gió, sẽ chẳng còn lại gì

- Thế thì sao ạ?

- Thì như vậy đó, lời nguyền thực sự của ngọn hải đăng: mọi thứ diễn ra

như thể cậu chỉ sống qua những năm đó trong tâm tưởng. Không người nào
mà cậu từng gặp trong quãng thời gian đó còn nhớ đến cậu. Tất cả những gì
cậu đã vun đắp nên trong suốt hai mươi tư năm đó sẽ bị phá huỷ.

Ôn Sullivan nhận ra tôi chưa kịp hiểu mô tê gì cả. Ông liền nói rõ:

- Sau chuyến đi thứ hai mươi tư, ta đã thức dậy vào năm 1978. Về mặt

địa lí, bấy giờ ta đã quay lại điểm xuất phát của chuyến đi: trong căn hầm
nhỏ của ngọn hải đăng.

- Chỉ trừ có điều cửa căn hầm đó đã bị xây bít lại, tôi ngắt lời ông.

Ông gật đầu xác nhận.

- Ta đã mất một lúc mới hiểu ra mình đang ở đâu và ta ngỡ là mình phải

bỏ xác lại đó. Nhưng thật may là có đống dụng cụ, thêm vào đó nền đất còn
ẩm và tơi xốp. Ta đã lấy một cây cuốc và bắt đầu đào. Ta không biết đã đào
trong bao lâu, có lẽ là mười tiếng đồng hồ, nhưng cuối cùng ta cũng thoát ra
khỏi ngọn hải đăng. Ta tắm rửa bằng nước múc trong giếng rồi ăn trộm
chiếc xe đạp của nhà hàng xóm ngay kế bên để tới ga Bourne, từ đó ta đáp
chuyến tàu đâu tiên về New York.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.