GIÂY PHÚT NÀY - Trang 194

Tôi đang trải qua một cơn ác mộng nhỏ nằm trong cơn ác mộng lớn!

Làm sao có thể chấp nhận sự thật rằng suốt hai mươi tư giờ đồng hồ ngắn
ngủi có được trong năm nay tôi lại phải chết gí với phận tù đày trong cái
nhà ngục khốn kiếp này cơ chứ?

Tôi bỗng òa lên nức nở. Những giọt nước mắt trước kia chưa từng có,

chúng thể hiện một nỗi đau đớn mà tôi không thể chịu đựng thêm nữa. Tôi
cảm thấy cô đơn kinh khủng. Nỗi sợ nhấn chìm tôi. Lời nguyền của ngọn
hải đăng đang nghiền nát tôi. Tôi đã sống năm ngày gần đây - năm năm gần
đây - trong cảm giác choáng ngợp, thụ động, không có khả năng hiểu và xử
trí, hay tìm ra bất cứ giải pháp nào giúp mình thoát khỏi tình cảnh nguy nan
này.

Tôi tiến về phía cửa sổ lần nữa. Ánh mắt tôi nhìn như hút vào hai mươi

mét khoảng không đang ngăn cách tôi với mặt đất. Nếu tôi nhảy, mọi
chuyện sẽ kết thúc. Ngay tức khắc. Sẽ không còn đau đớn, không còn sợ
hãi, không còn lời nguyền nữa.

Nhưng cũng không còn gì khác nữa…

Chúa mới biết tại sao nhưng tôi nhớ lại những gì Frank đã thổ lộ trước

khi từ biệt tôi hôm thứ Bảy khó quên đó: Điều bí ẩn này đã ám ảnh bố từ
hơn ba chục năm nay. Và bố tin rằng con là người duy nhất có khả năng
làm rõ ngọn ngành.

Tôi lau nước mắt. Thật đáng thương khi cố tìm niềm an ủi trong lời lẽ

của một người đã luôn luôn nói dối mình, ấy vậy mà tôi vẫn bám víu vào
đó. Vì chẳng còn gì khác để bám víu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.