GIÂY PHÚT NÀY - Trang 195

Tôi lại quay về phía chiếc tủ kim loại, lại cầm lấy một trong những thứ

dụng cụ tạm bợ của mình - trong trường hợp này là một cái nạo - và tiếp tục
ra sức cạy cái tủ chứa đồ, biến cơn điên giận của bản thân thành năng lượng
tích cực. Khoảng nửa giờ sau, cái chốt đầu tiên bung ra. Tôi tranh thủ
khoảng trống được tạo ra theo cách đó để ấn thanh thép mài dao vào. Bằng
cách kéo cán thanh thép đó nhiều lần, tôi giải quyết nốt được hai chốt then
còn lại.

Rốt cuộc cũng xong!

Tôi e ngại nhìn những thứ đựng bên trong tủ, nhưng tôi không phải thất

vọng: đống khăn lau to sụ, mấy chiếc tạp dề vải, rồi áo khoác của đầu bếp
và áo phông. Tôi mặc một chiếc áo polo, một bộ chế phục của đầu bếp và
thậm chí còn tìm được một đôi giày hiệu Caterpillar gần vừa cỡ chân mình.

Tôi kiên nhẫn chế ra cho mình một sợi dây tạm bợ bằng cách nối tất tật

những thứ quần áo kia vào với nhau. Khi thấy đã có vẻ đủ dài và đủ chắc,
tôi buộc chặt sợi dây vào cánh cửa sổ, rồi không nhìn xuống bên dưới, tôi
tuột xuống dọc theo mặt tường tòa nhà. Tôi run rẩy như một chiếc lá. Tôi
thấy chóng mặt và buồn nôn. Tôi tránh nhìn mặt đất và co hai cẳng chân, kê
hai bàn chân vào mặt tiền. Hết sức chậm rãi, tôi lần xuống được năm mét,
mười mét, mười lăm mét.

Một tiếng roạt vang lên…

Sợi dây mà tôi thấy có vẻ chắc chắn đang toạc ra. Khi nó đứt hẳn, tôi ngã

xuống từ độ cao vài mét rồi lăn lông lốc trên mặt đường rải nhựa. Sợ nhiều
hơn là đau. Tôi đứng dậy rồi lang thang một lúc trong khu công nghiệp, nơi
các xe tải đến rồi đi. Tôi bắt đầu vẫy xe xin đi nhờ ở lối vào đường nhánh.
Mất chừng hai chục phút mới có một xe dừng lại: một chiếc bán tải to vật
do hai anh em người da đen cầm lái, sau đó tôi được biết họ có chung nhau

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.