GIÂY PHÚT NÀY - Trang 228

cao lắm. Mùa thu đã phủ lên những tàng cây sắc đỏ lửa. Tôi đang ở trong
khu vườn của một ngôi nhà thành thị đẹp đẽ.

Tôi nhặt trên bậc thềm nhà một tờ báo được bọc trong bóng kính mà

paper boy hẳn vừa giao đến vài phút trước. Tôi nhìn địa chỉ - gần
Gramercy Park - và ngày tháng - ngày 31 tháng Mười năm 1998. Ngày lễ
Halloween.

Khung cảnh nên thơ và khiến người ta yên lòng ấy không kéo dài quá

lâu. Bỗng nhiên, bầu không khí yên tĩnh bị những tràng sủa giận dữ của hai
con chó giống dogue lông ngắn phá vỡ. Hai con chó ngao theo sát gót tôi,
tôi vắt chân lên cổ mà chạy rồi trèo lên hàng rào. Tôi ngã bịch xuống phía
bên kia hàng rào. Tôi đã thoát khỏi lũ chó, nhưng bắp chân bị xước một vệt
dài.

1.

Một chiếc taxi tới tận đại lộ Amsterdam. Những cầu thang bộ. Một cú

nhấn chuông kéo dài. Vẻ sững sờ trong ánh mắt Lisa khi cô mở cửa cho tôi.
Cảm giác nhẹ nhõm ích kỷ của tôi khi nhận ra rằng trong căn hộ không có
người đàn ông nào khác. Nỗi khó khăn mắc mứu mà chúng tôi gặp phải để
gặp lại nhau. Để vượt qua sự chênh lệch phá hỏng cuộc sống của chúng tôi.
Để vượt qua sự hung bạo của hoàn cảnh. Mỗi lần như vậy, tôi khó khăn lắm
mới đặt được mình vào vị trí của cô. Tuy thế, tôi vẫn biết mình phải cho cô
thời gian chịu đựng cú sốc, nhưng nhận thức của chúng tôi bị kết án không
bao giờ đồng bộ với nhau: trong khi cô đã không gặp tôi từ hơn một năm
trời nay, thì tôi lại có cảm tưởng mới rời khỏi cô vài tiếng trước…

Bởi tôi là người đàn ông vắng mặt. Người đàn ông không có tương lai.

Người đàn ông không liền mạch. Người khao khát sống, nhưng không thể
hứa hẹn. Người phải sống nhanh. Người phải mang đến cho mỗi ngày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.