GIÂY PHÚT NÀY - Trang 339

- Cậu nhớ không, ông cất giọng đứt quãng, hai ta gặp nhau lần đầu trong

một phòng bệnh. Và ta sắp nói lời vĩnh biệt nhau cũng trong một phòng
bệnh...

Cổ họng tôi nghèn nghẹn, mắt nhòa lệ. Thậm chí tôi còn không cố phản

bác ông. Cả hai chúng tôi đều biết rằng phút lâm chung đã tới.

Ông muốn nói thêm điều gì đó, nhưng lại bật ho dữ dội, cơn ho như kéo

dài không ngớt. Sau khi đã chèn vào sau lưng ông chiếc gối dựa, nữ y tá để
hai ông cháu lại với nhau.

- Cậu tới đúng lúc lắm, nhóc ạ, ông vừa thở dốc vừa nói tiếp. Ta đã cố

gắng tiết kiệm tối đa sức lực để khỏi phải ra đi chừng nào chưa nói lời vĩnh
biệt với cậu.

Tôi nhận ra hiện tượng này, trước nay nó vẫn luôn khiến tôi mê mẩn. Ta

thường nhận thấy hiện tượng phục hồi năng lượng ở nhiều bệnh nhân trong
những thời khắc cuối đời: hoặc là bởi họ mong ngóng gặp lại một người
thân, hoặc bởi họ muốn hoàn thành một tâm nguyện sau cùng.

Ông Sullivan dặng hắng rồi cất giọng khản đặc nói tiếp:

- Ta muốn nói lời vĩnh biệt với cậu, nhưng trên hết là cảm ơn cậu. Cảm

ơn vì đã giải thoát ta khỏi địa ngục. Khi giải cứu ta khỏi bệnh viện
Blackwell, cậu đã tặng ta hai chục năm trong đời trong khi ta chẳng còn
trông mong gì nữa. Phần thưởng quá lớn phải không?

Những giọt nước mắt giàn giụa trên má tôi. Ông Sullivan cầm tay tôi rồi

trấn an tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.