GIÂY PHÚT NÀY - Trang 375

Arthur Costello đang nằm dài trên nệm, nửa thân trên dựng thẳng, đằng

sau chèn một cái gối. Đã qua tuổi bốn mươi nhưng bệnh nhân trông vẫn rất
điển trai: một người đàn ông tóc nâu cao lớn u buồn với những đường nét
góc cạnh đang bơi trong một chiếc quần âu quá rộng và chiếc áo phông vải
jersey.

Bất động, hai mắt lờ đờ, người bệnh trông có vẻ như đang ở đâu đâu, mải

miết mơ mộng xa xăm.

- Xin chào, anh Costello, tôi là Esther Haziel. Tôi là trưởng khoa thần

kinh tại bệnh viện này.

Costello vẫn im lìm như tượng đá, thậm chí dường như không nhận thấy

sự hiện diện của vị bác sĩ chuyên khoa.

- Tôi chính là người chịu trách nhiệm ký giấy ra viện cho anh. Trước khi

anh rời khỏi bệnh viện này, tôi muốn bảo đảm rằng anh không còn là mối
nguy nữa, cả đối với bản thân anh lẫn với những người khác.

Arthur bỗng rũ bỏ vẻ uể oải bơ phờ.

- Nhưng thưa cô, tôi không hề muốn rời khỏi bệnh viện này.

Esther kéo chiếc ghế tựa tới gần giường rồi ngồi xuống đó.

- Tôi không biết anh, anh Costello. Không biết cả anh lẫn những cuốn

sách anh viết. Bù lại, tôi đã đọc bệnh án của anh, cô nói chắc như đinh đóng
cột rồi đặt tệp bệnh án lên mặt bàn đang ngăn cách họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.