Tôi rồi khỏi tòa án rồi đi bộ qua nhiều khối nhà. Lúc này đã là 10 giờ
sáng, nhưng không khí trong thành phố vẫn còn mát lành. Âm thanh rì rầm
của thành phố nghe thật yên lòng. Dù suốt đêm qua không hề chợp mắt,
nhưng tôi cảm thấy mình vừa trút bỏ được một gánh nặng thành ra thể lực
cũng sung mãn hơn. Các khớp của tôi đã linh hoạt, tôi thở đều, cơn đau nửa
đầu đã biến mất. Chỉ có cái bụng làm tôi thấy khó chịu vì cứ sôi ùng ục. Tôi
dừng chân ở tiệm Dunkin’ Donuts, tự chiêu đãi mình một cốc cà phê lớn
cùng chiếc bánh rán trước khi tiếp tục hành trình: đại lộ Công viên, đại lộ
Madison, đại lộ 5. Lần gần đây nhất tôi đặt chân tới New York là để dự tiệc
tiễn biệt đời trai của một trong các đồng nghiệp bác sĩ. Chặng dừng chân
đầu tiên ở New York, rồi chuyển hướng sang Atlantic City. Tôi còn nhớ
chúng tôi đã thuê một chiếc xe ở quầy của hãng Hertz đặt tại khách sạn nơi
cả bọn ở, khách sạn Marriott Marquis, nơi nổi tiếng với quầy bar trên cao có
thể xoay tròn và mang lại tầm nhìn ba trăm sáu mươi độ bao trọn
Manhattan.
Khi tới quảng trường Thời đại, tôi vẫn có cảm giác lợm giọng như mọi
lần. Nếu ban đêm, những thác đèn nê ông ngụy trang được vết lở loét đang
phá hủy nó thì giữa ban ngày, khu phố không thể che giấu nổi độ nhớp nhúa
của nó: những biển hiệu peep-show và những mặt tiền rạp chiếu phim khiêu
dâm bị đám người vô gia cư chiếm dụng, những tên nghiện với bộ mặt như
xác ướp cùng đám gái điếm mỏi mệt. Vài ba du khách lùng sục trong mấy
tiệm bán đồ lưu niệm buồn tẻ. Một gã móm sều ngồi ăn xin, cổ đeo sợi dây
mảnh buộc tấm biển đề “HIV dương tính”. Khu ổ chuột ngay tại ngã giao
nhau của thế giới (*).
(*) Crossroads of the World là một trong những biệt danh của quảng
trường Thời đại. (Chú thích của tác giả)
Tôi băng qua Broadway rồi tiến vào lối đi ngầm dẫn tới đại sảnh khách
sạn. Tôi dễ dàng tìm ra quầy của hãng cho thuê xe. Nhân viên tra cứu trên
máy tính và nhận thấy thông tin của tôi vẫn lưu trong dữ liệu của hãng. Để
khỏi mất thời gian, tôi chấp nhận chiếc xe đầu tiên mà anh ta đề xuất: một