GIÂY PHÚT NÀY - Trang 67

tôi đã phải khum tay che mắt để tránh luồng bụi bị cuốn theo cơn gió lốc
vừa thổi từ vách đá tới.

Tôi leo mấy bậc thềm đá dẫn tới căn nhà gỗ. Cửa ra cửa vào ngôi nhà

nhỏ kế bên ngọn hải đăng đã được khóa lại nhưng tôi chỉ cần huých vai một
cú mạnh là khiến nó bung ra.

Mười ba tháng đã trôi qua nhưng không có gì thay đổi. Vẫn những đồ

dùng mộc mạc, vẫn cách bài trí như im sững trong thời gian. Tôi thấy bình
pha cà phê Moka cùng chiếc tách mình đã dùng để uống cà phê hơn một
năm trước đang nằm trong bồn rửa. Tro trong lò sưởi cũng không được quét
dọn.

Tôi mở cửa hành lang ốp gỗ nối căn nhà nhỏ với tháp hải đăng. Đến cuối

hành lang, tôi nhấc cánh cửa trập dẫn xuống hầm lên rồi men xuống theo
những bậc cầu thang nghiến kẽo kẹt để xuống căn phòng nằm trong lòng
đất.

Tôi gạt cầu dao bật điện. Căn phòng hình chữ nhật vẫn nguyên xi như

thời điểm tôi bỏ nó lại một năm trước. Chỉ trừ có điều, lần này, hơi nóng ẩm
ướt đã nhường chỗ cho thứ không khí khô và mát. Tôi thấy mớ dụng cụ của
mình nằm gần đống hòm xiểng bằng gỗ: cây búa tạ, con dao, thanh đục, phủ
dày mạng nhện.

Đằng sau bức tường gạch bị phá toang là cánh cửa nhỏ bằng sắt rèn. Tôi

đã quên đóng cánh cửa trập phía trên cầu thang. Một luồng gió khiến cánh
cửa khẽ đung đưa trên những bản lề hoen gỉ kêu kẽo kẹt. Tôi lại gần, không
chút sợ hãi mà chỉ hy vọng rằng những ký ức sẽ bắt đầu tràn về và cuối
cùng tôi sẽ hiểu được rõ hơn. Thấu hiểu. Tôi chuyên chú thực hiện cùng
một động tác, dùng lòng bàn tay chùi sạch lớp bụi bám trên tấm biển bằng
đồng và dòng chữ Latin khắc trên đó như đang chế nhạo tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.