chiếc Mazda Navajo hai cửa với đường nét vuông vức góc cạnh. Đến lúc
thanh toán, tôi ngạc nhiên nhưng cũng nhẹ cả người khi thấy thẻ tín dụng
của mình vẫn còn hoạt động. Tôi ngồi vào sau tay lái rồi rời Manhattan theo
đường FDR Drive thẳng hướng Bắc.
Để tìm lại ký ức, tôi cần phải quay trở lại nơi xảy ra chấn thương tâm
thần đầu tiên. Chính là nơi mọi chuyện đã bắt đầu: trong căn hầm của ngọn
hải đăng 24 Ngọn Gió.
Suốt bốn tiếng hành trình đến tận Cape Cod, tôi dò đài phát thanh hết
kênh này đến kênh khác, các kênh tin tức xen kẽ chương trình âm nhạc.
Bốn tiếng học hỏi gấp háp để gỡ lại “khoảng vắng mặt” dài hơn một năm.
Tôi ghi nhận mức độ được lòng dân của Bill Clinton, nhân vật mà một năm
trước tôi còn chưa biết đến sự tồn tại; ghi nhận độ nổi tiếng của một nhóm
rock alternatif mới, Nirvana, những bản ghi ta của nhóm tràn ngập sóng
phát thanh. Tôi biết được rằng vào mùa xuân nhiều cuộc bạo loạn đã tàn
phá Los Angeles sau khi bốn cảnh sát hành hung Rodney King được tha
bổng. Dựa vào cách người dẫn chương trình giới thiệu bài hát Living On My
Own, tôi hiểu ra rằng Freddie Mercury hẳn đã vừa qua đời. Trên một kênh
phát thanh dành riêng cho điện ảnh, các thính giả bàn luận về những bộ
phim mà tôi chưa từng nghe nói đến: Basic Instinct; The Commitments, My
Own Private Idaho…
7.
Đã hơn hai giờ chiếu khi tôi tiến vào lối đi rải sỏi dẫn tới 24 Winds
Lighthouse. Vẫn đứng sừng sững và đầy mê hoặc, cái bóng mùm mụp của
ngọn hải đăng hiện ra vững chãi giữa những mỏm đá, phơi những mạn sườn
bằng gỗ sơn dưới ánh nắng mùa hè đang rực rỡ trên bầu trời. Vừa ra khỏi xe