GIÂY THỨ 12 - Trang 18

Thậm chí có một lúc Triệu Diệc Thần còn cảm thấy cô khóc không

phải vì đau.

Anh chỉ có thể cho cô một bờ vai vững chãi, cho cô một nơi có thể an

giấc ngủ say.

Cho đến tận bây giờ, Triệu Diệc Thần vẫn có thể mơ thấy dáng vẻ Hồ

Gia Anh tựa vào lòng anh say ngủ.

Anh ngỡ rằng cô đã trở về, anh muốn hỏi chín năm qua cô đã đi đâu.

Nhưng thấy cô ngủ ngon giấc như vậy, anh không đánh thức cô. Trong mơ
bụng cô vẫn rất lớn, trong đó là đứa con của họ. Anh chống người ngồi dậy
giúp cô trở mình. Anh nhớ bác sỹ từng nói, thai phụ không được nằm
nghiêng quá lâu.

Một hồi chuông điện thoại đánh thức anh.

Triệu Diệc Thần mớ mắt, khẽ day trán. Trong nhà vẫn tối om, một bên

tai nghe đã rơi ra, chiếc MP3 vẫn đang phát đoạn ghi âm 11 giây đó, điện
thoại đặt bên cạnh chiếc sô pha không ngừng đổ chuông. Anh tháo chiếc tai
nghe còn lại ra. Nghiêng người qua bắt điện thoại.

"A lô."

Đầu dây bên kia không lên tiếng.

Sự im lặng không báo trước khiến cho Triệu Diệc Thần nhíu chặt chân

mày, bỗng nhiên tỉnh táo hẳn. Anh lấy điện thoại di động ra, mở khóa màn
hình xem thời gian.

Bốn giờ hai mươi phút sáng.

Hai hàng chân mày lại càng nhíu chặt hơn.

"Xin hỏi tìm ai?" Nắm chặt ống nghe, anh lên tiếng hỏi lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.