GIÂY THỨ 12 - Trang 21

bặm trước cửa, cũng quét những người ăn xin nằm co quắp bên dưới mái
hiên. Họ thường phải lấy đất làm nền, lấy trời làm chăn. Thi thoảng đắp hai
tờ báo lên người, ngủ trong mùi mực in quanh quẩn bên mình, cũng chết
trong mùi mực in ấy.

Bà chủ tiệm bánh bao mở xửng hấp ra, nhắc thấy một bóng người nhỏ

nhắn đang co ro ở góc tường bên cạnh, tờ báo đắp trên người bị gió thổi
qua phát ra tiếng kêu phành phạch. Bà đến gần nhìn một lúc, thì ra là một
bé gái, con bé ngồi bó gối im thin thít ở đó, bàn chân trần đầy những vết
bỏng lạnh.

"Này, nhóc con?" Bà chủ cầm cây cán bột dè dặt khom người xuống

lay cô bé, "Chết rồi hả?"

Cô bé đầu tóc rối xù đó vẫn không động đậy, cơ thể nhỏ bé cứng ngắc,

không biết là chỉ còn lại da bọc xuông hay tứ chi đã bị đông cứng từ lâu rồi
nữa. Lúc này thì ông chủ bước ra, vươn cổ liếc nhìn, "Chuyện gì vậy?"

"Không biết..." Bà lại lấy cây cán bột gõ gõ lên cánh tay cô bé, thấy cô

không có tí phản ứng nào, ngờ ngợ lầu bầu: "Hình như chết rồi thì phải..."

Mói mở cửa đã gặp người chết, thật không may mắn chút nào.

Ông chủ vội vàng mặc áo khoác vào chạy đi tìm người đến dọn xác.

Bà chủ xoay người vào trong tiệm rửa sạch cây cán bột, lúc quay trở ra thì
không thấy xác của cô nhóc ăn xin đâu nữa, chỉ còn lại tờ báo lạnh lẽo lăn
dọc theo hành lang đi xa.

Ngẩng đầu lên nhìn lại thì phát hiện chồng xửng hấp cao cỡ một người

bị thiếu mất một xửng bánh bao.

Hứa Hàm ôm xửng bánh bao liều mạng chạy về phía trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.