Hơi nóng từ xửng hấp bay ra thấm ướt áo cô, làm cho trước ngực bỏng
rát. Những viên đá ven đường cứa rách những vết bỏng lạnh tím tái, đâm
vào lòng bàn chân. Cô đau đến mức bàn chân co rúm lại cũng không dám
lên tiếng, càng không dám dừng lại.
Nhưng cuối cùng cô vẫn không kịp chạy qua ngã rẽ thứ hai.
Ông chủ dẫn người trở lại đúng lúc đụng phải cô. Bánh bao rơi vung
vãi khắp mặt đất, Hứa Hàm nhắm chặt mắt lại, chỉ cảm thấy những cú đấm
không ngừng giáng xuống, bánh bao lăn lông lốc, cô cũng đang lăn. Điểm
khác nhau chính là bánh bao không biết kêu la, cô thì biết. Kêu đến khi cổ
họng đau rát, cho đến khi tắt tiếng.
Họ vứt cô bên mương thoát nước dưới gầm cầu. Đêm xuống có gì đó
bám lên mặt cô bò qua, cô tỉnh dậy mới biết mình vẫn còn sống. Ánh trăng
lạnh lẽo, một con rắn nước màu nâu đất trườn qua kẽ tay, cô ngước mắt
nhìn thì thấy một người nữa đang nằm bên cạnh mình bị trương phình vì
ngâm trong dòng nước bẩn, những con dòi trắng múp bò ra từ hốc mắt anh
ta, lúc nha lúc nhúc.
Cô muốn nôn nhưng dạ dày trống rỗng, cả ngụm nước chua cũng nôn
không ra được.
Một lúc sau, cô khẽ động ngón tay, từ từ bò đến bên người đã trương
phình đến không rõ mặt mũi.
Cô mò được một đồng năm hào trong túi quần anh ta.
Phố đêm ở phía tây cây cầu có một tiệm bánh bao, trước cửa dán một
tờ giấy viết: Bánh bao nhân thịt một hào một cặp, một cặp hai cái.
Hứa Hàm đưa đồng năm hào cho bà chủ, bà chủ đưa cho cô hai cái
bánh bao. Dùng đôi tay sưng đỏ của mình xé mở lớp vỏ bánh, bên trong chỉ
toàn là rau cải.