sặc sỡ như những cô gái khác. Nhưng trên người cô lại có một loại khí chất
không diễn tả được, giống như bước ra từ một bức tranh thủy mặc, khi
đứng yên thì rất an tĩnh, khi hoạt động thì rất trầm ổn, không có chút hoạt
bát giống như các bạn đồng trang lứa, nhưng lại khến người ta yêu thích
không thôi.
Anh gõ lên cánh cửa kính, lúc này Hồ Gia Anh mới ngẩng đầu lên
nhìn anh, hơi sửng sốt một chút.
"Ơ, là anh hả?" Cô đặt chiếc ky hốt rác xuống, tựa cây chổi lên góc
tường, lau lau tay rồi đi đến mở cửa cho anh, "Anh đến tìm luật sư à? Họ
tan sở hết rồi."
"Anh đến tìm em." Triệu Diệc Thần không bước vào trong, chỉ đứng
đó nhìn thẳng vào mắt cô. Dáng người cô hơi nhỏ nhắn, anh lại vừa cao vừa
vạm vỡ, đứng đó như một bức tường, nếu không phải nhờ bậc thềm đã rút
ngắn chênh lệch chiều cao giữa hai người e là đã tạo cho cô cảm giác bị áp
bức rồi.
Hồ Gia Anh vẫn đang chống tay lên cánh cửa kính, nhất thời chưa
hiểu chuyện gì đang diễn ra: "Tìm em làm gì ạ?"
"Anh muốn làm đối tượng hẹn hò của em." Anh nói.
Sau đó anh thấy hai tai cô đỏ lên, vẻ hoảng loạn thoáng qua nơi đáy
mắt. Cô nghiêng người nói với anh: "Anh vào trong trước đi."
Xem ra cô đang thẹn thùng, Triệu Diệc Thần cố nén ý cười đã đến bên
môi, gật đầu cất bước đi vào. Hồ Gia Anh nhanh chóng đóng cửa lại, xoay
người tựa lưng lên cửa, dường như muốn mượn cảm giác lạnh lẽo của tấm
kính mang đến để lấy lại tinh thần: "Anh nói đùa với em đấy à?"
Triệu Diệc Thần nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt nghiêm túc, chân
thành nói: "Không đùa, anh thích em, muốn hẹn hò với em."