GIÂY THỨ 12 - Trang 8

Khoảng mười giây qua đi anh mới bình tĩnh trả lời: "Em đã quen rồi."

Là đã quen cuộc sống một mình, hay đã quen không ngừng tìm kiếm

cô ấy? Triệu Diệc Thanh không nhẫn tâm hỏi ra miệng, chỉ đành thở dài.

"Em vào nghỉ đi," chị vẫy tay với anh, "nghỉ đi."

Sau đó chị xoay người lần nữa bước lên lầu, bước chân có chút chập

choạng, dường như trong chớp mắt chị đã già đi cả chục tuổi.

Triệu Diệc Thần ngẩng đầu nhìn bóng lưng của chị khuất sau lối rẽ

cầu thang. Cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa rồi đóng lại anh mới khép
cửa nhà mình, khóa trái, cài then chống trộm, sau đó xoay người đi vào
nhà.

Cánh cửa sổ sát đất ngoài ban công đóng chặt, bên ngoài còn có một

lớp cửa chống trộm bằng thép không gỉ được khóa lại bằng một ổ khóa thô
to. Tấm rèm cửa dày cản hết ánh đèn đường bên ngoài, trong nhà tối đen
một mảng như mực. Anh không mở đèn, đi thẳng đến chiếc sô pha trong
phòng khách. Căn nhà này anh đã sống mười một năm, nhắm mắt lại cũng
có thể tìm được phương hướng.

Anh ngồi xuống, nhắm mắt lại, cứ thế ngồi yên bất động trong bóng

tối. Cả căn nhà rất yên ắng, có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ treo tường
đang chuyển động.

Một lúc sau, anh mở mắt. Trong khe hở trên ghế sô pha có một chiếc

MP3 cũ kỹ, quanh năm đều cắm tai nghe, dây nghe quấn thành từng vòng
thật chặt. Anh lấy nó ra, tháo tai nghe đưa lên tai, sau đó mở máy. Màn
hình chữ nhật nhỏ xíu sáng lên, trở thành ánh sáng duy nhất trong bóng tối.

Trong MP3 chỉ có một tệp âm thanh, rất ngắn, chỉ có mười một giây.

Anh mở nó lên, nghe thấy giọng nói mà mình rất quen thuộc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.