GIÀY THUỶ TINH NỐI DUYÊN - Trang 115

“Không biết. A Vũ nói con bé vừa mới xuống sân bay và điện thoại

về, A Vũ đi đón nó rồi. Nghe nói trong điện thoại, Băng Lan cứ khóc mãi,
có thể là chia tay với người yêu ở bên Mỹ rồi, bộ dạng của A Vũ cũng vội
vàng lắm.”

Thu Thần đăm đăm nhìn về phía trước, toàn thân như bị rớt xuống vực

thẳm…

“Này, Thu Thần!”, ông nội lay lay vai, cô mới định thần lại.

“Cháu sao thế?”, ông nội nheo mắt hỏi.

“Không!”, Thu Thần trả lời rất nhanh, cố gắng mỉm cười, “Hôm nay

Băng Lan về, phải chuẩn bị vài món cho cô ấy mới được… cháu vào bếp
đây”.

Thu Thần nói xong, vội vàng bước vào bếp.

Nhìn bóng lưng cô dần biến mất cùng với dáng vẻ thất thần, lúng túng,

ông thở dài một tiếng.

Chờ đợi là một việc lâu dài và đau đớn, nhất là khi tưởng tượng…

tưởng tượng hai người nằm trên giường của cô ấy… tưởng tượng nỗi đau
của anh, sự đáng thương của cô ấy… tưởng tượng cảnh anh ôm cô ấy vào
lòng…

Sự ghen tuông như một con côn trùng cắn vào trái tim cô. Thế nhưng,

điều khiến cô đau buồn nhất không phải là sự ghen tuông mà bởi cô vốn dĩ
không có quyền ấy. Cô sớm đã biết trong lòng Thạch Chấn Vũ, Băng Lan
luôn luôn ở vị trí quan trọng nhất, chẳng phải sao? Cô có quyền gì để trách
anh, giận anh và ghen với Băng Lan…

Lúc anh quay về phòng cũng đã quá nửa đêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.