"Hi!" Thu Thần cảm thấy dáng vẻ của anh rất thú vị.
"Em... thật đẹp..." Anh nghẹn lời, hai má có chút ửng hồng. Anh bỗng
thấy căng thẳng khi Thu Thần đứng bên. Quen biết cô đã lâu như thế nhưng
chưa bao giờ anh chú ý quan sát, hóa ra cô đẹp như vậy. Thậm chí anh còn
không chú ý tới Băng Lan đang ở bên...
Thu Thần sững sờ rồi nở nụ cười vui vẻ. Cô thực sự vui, bởi cô biết
anh vì cô mà má ửng hồng, tim anh cũng vì cô mà đập rộn ràng...
"Đồ ngốc!", cô đáp nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, sung
sướng.
Thạch Chấn Vũ nắm tay cô, cô cũng nắm chặt tay anh. Cô sợ nếu
không nắm tay anh thì sẽ bị bay lên trên trời trong niềm vui sướng.
Lễ cưới đơn giản nhưng long trọng. Thu Thần vẫn còn đắm chìm
trong cảm giác hạnh phúc, cho dù nét mặt của ông nội có phần khó chịu
nhưng điều đó không ảnh hưởng gì tới tâm trạng của cô.
Lúc trao nhẫn cưới, Thạch Chấn Vũ lồng vào ngón áp út của cô một
chiếc nhẫn được thiết kế rất trang nhã, sự cẩn thận và dịu dàng của anh làm
cô cảm động. May mà có chiếc khăn choàng che bớt nên anh không chú ý
đến niềm hạnh phúc vô bờ trong đôi mắt cô.
Sau khi Thu Thần đeo nhẫn cho anh, anh kéo khăn choàng lên rồi hôn
cô.
Đôi môi khô nhưng ấm áp đó nhẹ nhàng đặt lên môi cô, dịu dàng, cẩn
trọng.
Anh không ngờ môi của cô lại ngọt ngào đến thế. Anh phát hiện mình
đã chìm đắm trong mùi thơm của cô, không muốn buông cô ra, và càng
không muốn nhanh chóng kết thúc nụ hôn này như thế.