Montague Rhodes James
Giếng thở than
Người dịch: Lê Nguyệt Áng
Những trái tim bị mất
Như tôi còn nhớ chắc chắn vào tháng chín năm 1811, một chiếc xe ngựa
trạm đi đến trước cửa toà nhà Aswarby Hall ở trung tâm Lincolnshire. Một
cậu bé, hành khách duy nhất trong xe, nhảy ngay ra ngoài khi xe dừng và
nhìn quanh một cách tò mò trong khoảng thời gna ngắn ngủi giữa lúc bấm
chuông và lúc cửa gian sảnh mở ra. Cậu trông thấy một toà nhà gạch cao,
vuông vắn, kiểu từ thời nữ hoàng Anne, một cái cổng có cột đá tôn thêm
nét cổ kính của hồi 1790; các cửa sổ rất nhiều – đều cao và hẹp với các ô
kính nhỏ, khung là gỗ trắng dày. Bên phải bên trái đều có nhà nối với nhau
bằng những hành lang sáng lấp lánh một cách kỳ lạ, cũng đều có cột nâng,
giữa là khối nhà chính. Hai bên cánh chỉ là chuồng ngựa cũng văn phòng.
Bên trên mỗi cánh nhô lên một cái vòm trang trí với chiếc chong chóng gió
thếp vàng.
Ánh đèn buổi tôi chiếu ra từ toà nhà làm các ô kính cửa sổ long lanh như
muôn vàn tia lửa. Phía trước gian sảnh là một công viên bằng phẳng, điểm
đây đó những cây sồi, riềm là những cây sam. Chiếc đồng hồ trên tháp
chuông bị che lấp bởi những cây cao ở bờ công viên, riêng có chiếc chong
chóng chỉ chiều gió là lộ ra ánh sáng. Đúng sáu giờ, tiếng chuông đồng hồ
vang êm đềm trong gió. Toàn cảnh đem lại một cảm giác vui tươi, tuy
đượm vẻ buồn của buổi chiều đầu thu, nhuốm vào tâm trạng cậu bé đang
đứng ngoài cổng chờ người ta mở cửa cho mình.
Chiếc xe trạm đưa cậu từ Warwickshire tới, nơi mà sáu tháng trước đây
cậu trở thành cậu bé mồ côi. Giờ đây, nhớ lời đề nghị hào hiệp của ông anh
họ lớn tuổi, ông Abney, mà cậu tới ở Aswarby. Lời đề nghị rất bất ngờ, bởi
tất cả những người biết ông Abney đều coi ông là một người ở ẩn khá khắc
nghiêt, một cậu bé tự nhiên đi vào cuộc sống ổn định của ông hẳn sẽ là một
điều mới lạ, không thích hợp chút nào. Sự thực là ít ai hiểu ông Abney theo