GIẾNG THỞ THAN - Trang 92

thờ có làm lễ lúc mười một giờ. Những trò như vậy khiến ông Đại tá suy ra
rằng Cha xứ này là người lén lút theo Giáo hoàng, nếu không phải là tu sĩ
dòng Tên, và Parkins, ý nghĩ không theo kịp vị Đại tá trong lĩnh vực này,
tán đồng quan điểm của ông ta. Tóm lại, buổi sáng hôm đó họ hợp nhau
quá đỗi, đến nỗi không ai nói tới việc xa nhau sau bữa ăn trưa nữa.

Cả hai lại cùng chơi gôn với nhau buổi chiều, nói cách khác, họ quên đi
mọi sự cho đến khi ánh sáng dần tắt. Parkins nghĩ đến việc tiếp tục thám
hiểm khu tàn tích giáo đường, nhưng chẳng có gì quan trọng, không hôm
nay thì ngày khác, thế nào chẳng có lúc đi về cùng đường với ông Đại tá.

Đến góc đường rẽ về nhà, ông Đại tá suýt ngã vì một đứa bé chạy xổ tới
hết tốc lực, gặp ông rồi nó cứ túm chặt lấy ông mà thở hổn hển. Vị quân
nhân lúc đầu còn trách móc tới khi nhận ra đứa bé hoảng sợ không nói
được nên lời, nó nói mãi không ra đầu đuôi gì cả. Lúc đứa bé thở lại bình
tĩnh thì nó tru lên và ôm chặt lấy chân ông. Cuối cùng nó thả chân ông ra,
nhưng vẫn tiếp tục kêu thét.
"Chuyện gì xảy ra với cháu vậy? Cháu đã làm gì? Cháu đã trông thấy cái
gì?" Hai người đàn ông hỏi.
"Trời, nó vẫy cháu qua cửa sổ" thằng bé than vãn, "cháu chẳng thích thế tí
nào"
"Cửa sổ nào?" Đại tá hỏi "Cứ bình tĩnh nào"
"Cửa sổ mặt trước của khách sạn ấy" thằng bé nói.

Đến đây Parkins nghĩ nên cho thằng bé về nhà là hơn nhưng ông Đại tá
không chấp thuận, muốn hiểu đến nơi đến chốn sự việc, để một đứa trẻ
hoảng sợ như vậy thì rất nguy hiểm bởi nếu người lớn nghe chuyện chế
giễu nó thì khổ cho nó. Và ông ta hỏi đi hỏi lại thằng bé, được biết câu
chuyện đầu đuôi như sau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.