GIẾNG THỞ THAN - Trang 93

Nó chơi trên bãi cỏ trước khách sạn Globe với vài đứa nữa, chúng chuẩn
bị về nhà uống trà thì chợt nó nhìn lên cửa sổ phòng trước khách sạn thì có
cái gì vẫy vẫy nó. Đó là một dáng người hay sao ấy - ở xa quá không rõ
mặt – nó cứ vẫy, mà không phải là một người thật sự. Phòng có ánh sáng
hay không ư? Không. Không thấy ánh sáng trong phòng. Cửa sổ nào? Tầng
trệt hay tầng hai? Tầng hai, cái cửa sổ to mà hai bên có hai cái nữa ấy.

"Thôi được rồi cháu" ông Đại tá nói sau khi hỏi thêm vài câu nữa "Giờ
chạy về nhà đi. Có lẽ có người nào đó có ý định làm cháu giật mình thôi.
Lần sau, như một đứa bé trai Anh quốc dũng cảm, ném cho hắn một hòn
đá, mà không, gặp anh bồi, hay chính ông Simpson, chủ quán ấy, ông ta sẽ
bảo cháu nên làm gì."

Mặt đứa bé lộ vẻ nghi ngờ, chắc gì ông Simpson tin lời nó, nhưng ông
Đại tá làm như không để ý thấy, tiếp tục nói.
"Đây, cho cháu đồng sáu xu, à mà đồng một silling, về nhà đi, đừng nghĩ
đến chuyện ấy làm gì nữa".


Đứa bé chạy đi, cám ơn rối rít. Đại tá và ông Parkins đi vòng ra trước
mặt quán Globe thăm dò tình hình. Chỉ có mỗi cái cửa sổ theo đúng mô tả
họ vừa được nghe.
"Lạ thật" Parkins bảo "chính là cái cửa sổ phòng tôi thằng bé vừa nói.
Đại tá, ông lên buồng với tôi một chút. Để xem thử có ai dám tự do vào
buồng tôi không?"
Họ tới hành lang, Parkins tiến tới làm động tác mở cửa, sau đó dừng lại
tìm trong túi.
"Lạ hơn tôi tưởng đấy" ông nhận xét thêm "Sáng nay tôi đã khoá cửa cơ
mà. Bây giờ vẫn khoá, mà chìa khoá đây" ông giơ chìa khoá lên "Nào, nếu
như đầy tớ có thói quen vào buồng khách buổi sáng trong khi khách đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.