GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 142

Ông đưa mắt liếc nhanh về phía nhà nữ trinh thám.
“Ủa, bà đây là bạn tâm giao? Hay có bà con gì không?”.
“Tôi là bạn”, Marple nói. “Tôi chỉ làm công việc hiến kế. Nhưng có

mấy ai chịu nghe theo… Khổ thế đấy, nhưng mà có thật…”.

“Bà hiến kế ra sao?” Ông dò dẫm.
“Chớ có đụng vô cái vụ án hoang tưởng”. Bà phán một câu xanh rờn.
Bác sĩ Kennedy ngồi phịch xuống chiếc ghế đã muốn hư.
“Hay đấy”, ông nói. “Con bé Gwenda dễ thương. Lớn lên nó sẽ là một

người tử tế. Nhưng tôi lo vì cháu nó muốn lao vô chỗ hiểm nguy”.

“Chuyện đó thiếu gì trên cõi đời này”, Marple nói ran gay.
“Vậy sao? Đúng, đúng thế. Bà nói nghe được đấy”.
Ông thở ra một hơi nói:
“Anh chàng Giles có viết thư nhờ tôi giao lại mấy lá thư của người em

gái, sau khi không còn ở đây, với lại mấy mẫu chữ viết tay còn để lại”. Ông
nhìn chăm chăm về phía nàng. “Bà hiểu hết rồi chứ?”.

Marple gật. “Hiểu chứ”.
“Hai vợ chồng muốn nhắc lại lời Kelvin Halliday nói ra đã siết cổ vợ

chết. Nói là nói vậy thôi. Còn mấy cái thư Helen viết gửi về nhà là giả mạo,
do một bàn tay khác nhào nặn. Bà không bỏ nhà đi đâu hết. Bà còn sống
đâu đó”.

Marple nhỏ nhẹ nói:
“Còn ông thì không dám nói là có?”.
“Phải nói là lúc đó”. Kennedy đưa mắt nhìn trân trân. “Mọi chuyện đã

rõ. Kalvin là một người hoang tưởng. Tại hiện trường không tìm thấy xác
nạn nhân, quần áo va li còn nguyên, tôi còn biết nói gì hơn?”.

“Còn cô em thì hình như là”, Marple húng hắng ho, “chạy theo một

anh chàng khác”.

Bác sĩ Kennedy nhìn lại nàng, đôi mắt sâu thẳm.
“Tội nghiệp em gái tôi”, ông nói. “Thiệt tình mà nói, Helen nhiều

nhân tình lắm. Ông trời sinh ra vậy đó, biết nói sao”.

“Hồi đó thì nói vậy”, Marple nói. “Nhưng bây giờ thì khác. Sao vậy?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.