“Có chắc không thưa ông?”
“Ồ, chắc chứ. Ta nhận được hai lá thư của bà Helen. Lần đầu tiên từ
bên Pháp sau khi bà ra đi được một tuần lễ, sáu tháng sau ta nhận được một
lá thư nữa. Ồ không, những chuyện đó là chuyện hoang tưởng”.
Gwenda hít một hơi thật sau.
“Tôi nhờ ông”, nàng nói. “Ông nói ra hết cho bọn tôi nghe đi”.
“Thế nào ta cũng kể hết. Ban đầu ta nghe nói có dạo Kelvin như người
mất hôn. Ông có đến gặp ra kể lại chuyện đó, thường hay nằm mơ, thấy hồi
hộp trong người. Một giấc mơ lặp lại nhiều lần cho tới lúc ông đưa tay siết
cổ vợ, Hele giật mình trở dậy. Ta cố tìm hiểu cho rõ căn nguyên – có thể do
gã ám ảnh chuyện xung đột nội tâm từ lúc nhỏ. Hai ông bà thân sinh chung
sống trong cảnh bất hòa. Ra thế, ta không muốn đi sâu vô vấn đề đây là
việc của nhà y học. Ta khuyên Kelvin nên tới khám bác sĩ tâm thần nhưng
ông không nghe, việc gì phải lo cho nó mệt”.
“Bà Helen sống chung với ông trong cảnh bất hòa, ta không hề nghe
ông nói ra, còn ta thì không muốn hỏi. Một bữa tối nọ ông tới nhà – bữa thứ
sáu thì phải, vừa về tới nhà đã thấy ông ngồi chờ trong phòng khách đâu
chừng được mười lăm phút. Nhìn thấy ta bước vô, ông ngước nhìn nói:
“Tôi đã giết chết Helen?”
“Nghe nói ta chới với một hồi. Nhìn lại thấy ông thản nhiên không có
vấn đề gì xảy ra. Ta mới hỏi: “Ông vừa nói mơ thấy nữa hay sao?”. Ông
đáp: “Không có mơ mộng gì cả, chuyện thật trăm phần trăm. Nàng bị siết
cổ nằm im lìm đó. Tay tôi siết cổ nàng chết”.
“Thế rồi ông thản nhiên đứng dậy, lạnh lùng nói :”Ông nên tới nhà tôi
ngay đi, nhờ ông gọi cảnh sát tơi”. Ta không biết nghĩ sao phải trở ra xe
ông đi. Đến nơi nhìn trong nhà im lìm tối om. Ta đi với ông đi thẳng vô
buồng ngủ”.
Chợt Gwenda nói xem vô “Trong buồng ngủ?”. Nàng sửng sốt thốt ra
được một tiếng.
Bác sĩ Kennedy ngạc nhiên nhìn theo.
“Ờ, ờ ngay chỗ đó. Vậy mà khi vô tới trong ta chả thấy gì mới lạ chứ!
Không nhận ra dấu vết hai bên giằng co – tấm ra trải giường còn thẳng nếp.