GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 93

“Nghe này Reed, chắc ông phải thấy vụ này đang được khép lại”.
“Nếu xác nhận đúng mấy cái thư đó do chính tay Helen viết – có nghĩa

là bà đã bị giết chết hay sao?”.

“Chính mấy cái thư do Helen tự tay viết mới là điều đáng nói”.
“Tôi hiểu… có thể nói là tôi đã hiểu. Hay là Helen vì hoàn cảnh đưa

đẩy, bị ép buộc phải viết mấy cái thư ngoài ý muốn… nội vụ đến đây đã
được khép lại trong một phạm vi nhất định. Ta cần phải xác định rõ hoàn
cảnh đó ra sao”.

“Đây nè, Reed. Ông nghĩ chưa tới. Đơn giản thôi”.
Giles cảm thấy như buộc phải nghe theo.
“Tôi thấy không đơn giản chút nào”.
“Ông ráng chịu khó động não một chút…”.
“Nói nhanh lên đi, Giles”, Gwenda thúc giục, “Trễ mất rồi”.
Marple tươi cười nhìn hai vị khách ra đi.
Đúng hẹn, hai vị khách tới nhà bác sĩ Kennedy.
Ông bước ra mở cửa.
“Tôi cho người giúp việc đi công chuyện hết buổi chiều nay. Ông phân

bua. “Vậy cho nó tiện”.

Ông mời hai người bạn vào bên trong phòng khách đã bày sẵn bộ đồ

uống trà có cả bánh ngọt, bơ, bánh mì.

“Uống cạn chén trà rồi ta mở đầu câu chuyện. Phải thế không?” Ông

hỏi lại Gwenda cho có lệ: “Ta để cho bà Kimble được tự nhiên nhé”.

“Vậy cũng được thôi”, Gwenda nói.
“Nào hai bạn tính sao đây? Hay là tôi cần phải giới thiệu ngay. Sợ có

phiền cho bà ấy chăng?”.

Gwenda thong thả nói.
“Dân ở địa phương tính hay đa nghi. Ông nên tiếp riêng bà ấy thì hay

hơn”.

“Vậy đi”, Giles nói.
Bác sĩ Kennedy nói:
“Các bạn qua phòng bên ngồi chờ, nhớ hé cửa một chút để còn nghe

thấy được. Như vậy không ai trách được”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.