GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 94

“Vậy chẳng khác nào nghe lóm, nhưng mà chả sao”, Gwenda nói.
Bác sĩ Kennedy nhếch mép cười nói”
“Ở đây ta không bàn chuyện nể nang. Tôi không đứng ra bảo đảm bí

mật – nếu cần tôi sẽ giải thích”.

Ông liếc nhìn đồng hồ.
“Tàu sẽ vào ga Wodleigh Road lúc bốn giờ ba mươi lăm. Vậy là đã tới

được mấy phút, bà đi bộ lên đồi thêm vài phút nữa”.

Ông đi lại trong phòng có vẻ sốt ruột, mặt mũi phờ phạc.
“Tôi không hiểu”, ông nói. “Không hiểu chuyện này ra làm sao. Giả

sử Helen không bỏ nhà ra đi, mấy cái thư gởi cho tôi do kẻ khác ngụy tạo”.
Gwenda trở người – Giles khẽ nghiêng người ra dấu. Bác sĩ nói tiếp: “Giả
sử Kelvin không giết bà ấy, thì mọi chuyện sẽ thế nào?”

“Có kẻ khác giết”, Gwenda nói.
“Nhưng nếu có kẻ khác giết bà, tại sao Kelvin tự nhận mình là thủ

phạm”.

“Bởi ông tự nghĩ vậy. Ông nhìn thấy bà chết nằm trên giường ông

tưởng là mình giết. Chuyện đó cũng có thể có, phải không?”

Bác sĩ Kennedy gãi mũi cho đã ngứa.
“Làm sao tôi dám nói. Tôi không phải là bác sĩ tâm thần. Hay là bị

một cú sốc. Thần kinh bất ổn chăng? Ờ, có thể lắm. Nhưng mà kẻ nào
muốn giết bà?”

“Trong vụ này có một trong ba người là thủ phạm”, Gwenda nói.
“Ba người? Ba người nào? Không ai có thể viện cớ để giết Helen cả -

trừ phi là kẻ mất trí. Bà không ân oán với ai. Bà được mọi người yêu
thương”.

Ông bước tới bàn giấy lục tìm trong ngăn kéo. “Tôi thấy được cái món

này hôm kia – lúc lục tìm mấy cái thư”.

Ông đưa ra tấm ảnh phai màu, cô bé trong ảnh mặc bộ đồ thể thao, tóc

chải ngược ra sau, vẻ mặt tươi tắn. Đứng bên cạnh là anh chàng Kennedy
lúc còn thanh niên, tay ôm con chó săn nhỏ.

“Lúc này tôi nhớ bà ghê lắm”, giọng ông nghe hờ hững, “mấy năm

trước thì không nhớ - tưởng chừng quên luôn… Lúc này không hiểu sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.