GIẾT NGUỜI TRONG MỘNG - Trang 96

“Tôi chọc cho bà hoảng vía chơi mà. Chưa hết đâu còn nữa”.
Đứng nhìn quanh bốn bề tưởng như lạc lõng giữa rừng. Không ai nghe

thấy được tiếng la thét hay vùng vẫy cục cựa.

Con chim rừng bị động ổ vội tung cánh bay cao vọt ra khỏi lùm cây…
III
“Bà này sao lạ nhỉ?” Bác sĩ Kennedy lóng ngóng nói một mình.
Kim đồng hồ chỉ năm giờ kém mười.
“Ta chỉ rõ đường đi cho bà rồi. Ra khỏi nhà ga quẹo trái, đi tới nữa

quẹo phải. Ta đã dặn trước từ đó tới đây mấy phút thôi”.

“Hay biết đâu bà đổi ý”, Giles nói.
“Có thể lắm”.
“Hay trễ tàu”, Gwenda nói xen vô.
Kennedy thong thả nói:
“Không có gì hết. Có thể bà không tới. Dân địa phương ở đây khó mà

biết được họ nghĩ gì trong đầu”.

Ông bước tới bước lui trong phòng.
Rồi ông bước tới bàn điện thoại xin số máy.
“A lô, nhà ga đấy hả? Tôi bác sĩ Kennedy đây. Tôi có người thân vừa

tới ga chuyến bốn rưỡi. Người ở quê ra, tuổi ngoài bốn mươi. Có nghe ai
hỏi thăm đường đi tới nhà tôi không? Hay… sao ông nói sao?”.

Hai vị khách ngồi gần còn nghe được giọng nói nhừa nhựa của anh

chàng phụ trách nhà ga Woodleigh Bolton.

“Không có ai là người nhà của ông đâu. Chuyến bốn rưỡi không thấy.

Hành khách chuyến này là quý ông Narracotts từ Meadowns tới, Johnnie
Lawes; cuối cùng là con gái nhà lão Benson. Ngoài ra không còn ai khác
nữa”.

“Vậy là bà đã đổi ý”, bác sĩ Kennedy nói. “Các bạn chờ đó tôi sẽ phục

vụ trà. Nước sôi rồi”.

Ông trở rat ay bưng bình trà, khách và chủ cùng ngồi xuống.
“Ta hỏi thăm chừng vậy thôi”, mặt mũi ông tươi tỉnh lại. “Địa chỉ bà

đây, ta sẽ tới đó xem sao”.

Nghe tiếng chuông điện thoại reo ông đứng dậy nhấc máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.