GIỜ G - Trang 136

- Cả hai thứ. Trong bữa ăn, tôi mặc chiếc vét xanh lam, một trong bộ

đồ sang nhất của tôi. Vì trời mưa nên tôi tính đi bộ ra bến phà rồi qua phà
sang bên kia vũng biển. Quãng đường chưa đến một cây số. Và tôi thay áo
vét xanh lam bằng chiếc áo vét mầu ghi kẻ sọc đã hơi cũ...

- Ông cứ nói tiếp!
- Trở lại điều lúc nãy tôi nói dở dang. Đang bước lên thang gác thì bác

đầu bếp Hurstall ngăn tôi lại, bảo phu nhân Tressilian muốn gặp tôi. Tôi
bèn ghé vào phòng phu nhân...

- Hình như, - Battle chen vào - ông là người cuối cùng nhìn thấy phu

nhân đang còn sống?

Đột nhiên Nevile đỏ bừng mặt:
- Tôi cũng nghĩ thế. Lúc tôi ở đấy, phu nhân rất tỉnh táo.
- Ông ở trong phòng phu nhân bao lâu?
- Khoảng từ 20 phút đến nửa giờ, tôi đoán thế. Sau đó tôi về phòng

mình, thay áo vét rồi đi ngay. Tôi lấy chìa khóa cửa đem theo.

- Lúc đó áng chừng mấy giờ?
- Khoảng 10 giờ 30. Tôi ra đến bến phà thì đúng lúc phà sắp chạy. Tôi

sang bên kia vũng biển, vào khách sạn Easterhead, gặp Latimer ở đó. Hai
chúng tôi uống rượu rồi chơi bi-a. Mải chơi tôi quên thời gian, đến khi sực
nhớ thì tôi biết đã hết giờ phà hoạt động. Anh bạn Latimer có nhã ý đề nghị
chở tôi về bằng ô-tô của anh ta. Quãng đường dài chừng hai chục cây số,
bởi phải đi vòng qua thị trấn Saltington. Tôi chấp nhận. Chúng tôi rời khỏi
khách sạn lúc 2 giờ sáng và đến đây, tôi đoán khoảng 2 giờ 30 phút. Tôi
mời Latimer vào nhà dùng một chút gì đó, nhưng anh ta cáo lỗi, đi ngay.
Tôi vào nhà, lên thẳng phòng, lên giường. Tôi không nghe thấy động tĩnh
gì. Mọi người đều ngủ say. Mãi đến sáng, cô hầu phòng kia mới thét lên
rằng...

Leach ngắt lời:
- Tốt lắm! Thưa ông Nevile, tôi muốn trở lại thời gian trước đó một

chút, về cuộc trò chuyện giữa ông với phu nhân Tressilian. Lúc đó ông thấy
phu nhân vẫn hoàn toàn bình thường?

- Đúng là như thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.