GIỜ G - Trang 95

- Nhưng đến bây giờ chắc anh ta đã biết ơn họ.
Audray thầm nghĩ, không biết lúc này người đàn ông tự tử hụt ấy ở

đâu và anh ta thế nào.

Royde lặng lẽ rít tẩu thuốc. Anh lén quan sat cô gái. Audray đang mơ

màng nhìn ra biển. Hàng lông mi dài của cô rọi bóng râm xuống cặp mắt.
Cái mũi thon nhỏ của cô đẹp khủng khiếp...

- Quên - Royde chợt nhớ ra, nói - Anh nhặt được chiếc hoa tai hôm

qua em đánh rơi...

Anh ta thọc tay vào túi. Audray chìa tay:
- Hay quá! Anh nhặt được nó ở chỗ nào?... Trên sân biệt thự phải

không?

- Không. Dưối chân cầu thang gác. Chắc em làm rơi lúc xuống ăn tối.

Khi ngồi ăn anh đã thấy một bên tai em không đeo hoa rồi.

Trong lúc đưa chiếc hoa tai và Audray mừng rỡ nhận lại, Royde chợt

nhận thấy hoa tai hình dạng cục mịch và rất to. Nhưng đúng là đôi hoa tai
Audray đeo hôm qua.

- Anh nhận thấy em không lúc nào rời đôi hoa tai này, kể cả lúc bơi.

Em không sợ mất à?

- Đôi hoa tai này rẻ tiền thôi mà... Và em rất không muốn bỏ nó ra chỉ

vì cái này!

Cô trỏ vào cái sẹo rất nhỏ trên dái tai bên trái. Royde cười.
- Vết răng nanh của con chó Bouncer ngày xưa!
Họ lại im lặng, hồi tưởng những kỷ niệm thời thơ ấu. Royde hình dung

lại cô bé Audray cao và gây như cái sào, một hôm cúi xuống định vuốt ve
con chó Bouncer thì con chó đang đau gì đó, đớp luôn vào tai cô bé. Hồi đó
vết thương khá nặng, vậy mà bây giờ chỉ để lại vết sẹo nhỏ như sợi chỉ.

- Có ai còn nhìn thấy nữa đâu mà em lo?
Audray không trả lời ngay.
- Vì tính em thế. Em không muốn có một khiếm khuyết, dù nhỏ.
Câu nói rõ ràng là chân thật, và rất phù hợp với nhận định xưa nay của

Royde về cô gái này. Audray luôn lo là mình có khiếm khuyết, nhưng liệu
cô có thật sự muốn là ngươi hoàn chỉnh không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.