GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 118

“Trước đây cô ấy từng chịu một cú sốc, nên bị mất tiếng.”

“Ồ. Cô ấy chỉ bị thương nhẹ thôi, ngoài ra có mấy vết xước, cổ tay có

chút bầm tím, còn cổ chân…”

“Cổ tay cô ấy bị thương nghiêm trọng không?” Trác Siêu Nhiên giả

thích thêm: “Cô ấy chơi piano… Vết thương ở cổ tay không ảnh hưởng tới
việc chơi đàn chứ?”

“Chơi đàn?” Bác sĩ nhìn vào tay Mộc Mộc, “Cô cử động các ngón tay

một chút cho tôi xem.”

Cô cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn ở cổ tay, động đậy các ngón tay,

ngón tay có thể cử động một cách linh hoạt.

“Không bị thương vào gân, sẽ không ảnh hưởng tới việc chơi đàn.” Bác

sĩ bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, khi đưa đơn thuốc cho Trác Siêu Nhiên,
anh ta cố tình nháy mắt với anh: “Này… Cậu hiểu về người ta khá nhiều
đấy chứ.”

“Ừm…” Anh cầm lấy đơn thuốc, “Cũng không nhiều lắm.”

Kiểm tra xong xuôi, Trác Siêu Nhiên mua cho cô rất nhiều thuốc, thuốc

uống, thuốc bôi đều có cả. Sau khi dúi túi thuốc vào tay cô, anh còn rút từ
trong ví ra một tấm danh thiếp và toàn bộ số tiền mặt có trong đó, nhìn độ
dày chắc ít nhất cũng phải hơn hai ba nghìn đồng. “Cô cầm số tiền này mà
mua chút đồ ăn bổ dưỡng.”

Mộc Mộc mỉm cười, rút tấm danh thiếp từ trong tay anh, chỉ có trời mới

biết cô đã muốn có thứ này nhiều thế nào.

“Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có in số điện thoại. Nếu có vấn đề gì,

cô có thể gọi… à, nhắn tin cho tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.