GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 116

Là Trác Siêu Nhiên đang gọi cô, hóa ra trí nhớ của anh cũng không quá

tệ, ít nhất thì lần này anh cũng đã nhớ được tên cô. Cô quay đầu lại, lắc đầu
mỉm cười với anh.

Trác Siêu Nhiên đuổi theo, nắm thật chặt lấy cổ tay cô, sức mạnh kiên

định ở bàn tay anh không cho phép cô cự tuyệt. “Để tôi đưa cô tới bệnh
viện kiểm tra.”

Bốn năm trước, anh cũng nắm lấy cô tay cô như vậy, hy vọng cô ở lại,

để anh ôm cô thêm một lát nữa, để cô làm bạn gái của anh…

Cô ngẩng mặt lên, đăm đắm nhìn người đàn ông trước mặt. Hôm nay

anh không mặc quân phục, bộ quần áo dạo phố trên người càng làm anh
thêm vài phần tự nhiên và thoải mái. Mặc dù có phần không giống với khí
chất trong kí ức của cô, nhưng vẫn phảng phất hình bóng trước đây.

Anh đã từng nói, cô không nên là một cô gái cam chịu số phận.

Anh đã từng nói, đừng từ bỏ, anh nhất định có thể thay đổi vận mệnh

của cô…

Bốn năm sống không bằng chết, sự qua đời của mẹ, sự oán trách của

mọi người, tất cả những điều đó cô đều vượt qua được. Vì cô còn có anh,
anh sẽ không coi thường cô, anh nhất định sẽ nghe cô giải thích… Cô tin,
luôn luôn tin rằng anh là người duy nhất tin tưởng cô.

Giống như bị mê hoặc, cô gật đầu.

Trác Siêu Nhiên đưa cô tới bệnh viện Lục quân, thận trọng dìu cô qua

cổng, đi về phía phòng khám. Trên quãng đường ngắn ngủi có vài chục mét,
anh đã gặp không ít người quen, bác sĩ có, bệnh nhân cũng có, ngoài việc
chào hỏi thông thường, họ đều bất giác liếc ánh mắt dò xét về phía Mộc
Mộc và cánh tay Trác Siêu Nhiên đang đỡ cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.