GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 114

“Cô ấy chon giấu bản thân quá kĩ, không cho phép bất kì người nào tiếp

cận thế giới nội tâm của cô ấy…” bác sĩ Trương dừng lại một chút, rồi nói:
“Nếu anh thật sự muốn giúp đỡ cô ấy, nhất định phải làm cho cô ấy tin
tưởng tôi.”

“Tôi hiểu rồi…” Vì phải dừng lại nói chuyện một lúc, khi Kiều Nghi

Kiệt chạy ra ngoài, đã không còn thấy bóng dáng nhỏ bé cô ấyủa Mộc Mộc
trong dòng người qua lại nữa.

Mộc Mộc lê đôi chân tê bì đi xuyên qua dòng người ồn ã một cách vô

định. Bên tai cô văng vẳng những câu chất vấn.

“Cô hận ông ấy như vậy sao?”

“Ngoài lòng thù hận ra, không có một chút cảm kích nào ư?”

“Tại sao cô lại muốn giết ông ấy? Khi cô cầm dao lên, có từng nhĩ tới

công ơn dưỡng dục của ông ấy…”

Trong những âm thanh hỗn tạp đó có tiếng của Kiều Nghi Kiệt, cảnh sát,

quan tòa… cô gắng hết sức để bịt tai lại, đến nỗi không còn nghe thấy tiếng
huyên náo trên đường phố, nhưng những âm thanh đó lại càng rõ ràng hơn.
Cô rảo bước thật nhanh, muốn trốn thoát khỏi sự giày vò bám đuổi của
chúng, lao xuống lòng đường đầy xe cộ qua lại từ lúc nào mà không hề hay
biết.

Tiếng phanh xe chói tai vang lên, Mộc Mộc bỗng nhiên bừng tỉnh, quay

mặt lại, vừa hay nhìn thấy một chiếc Land Rover màu trắng đang lao vút về
phía cô và vội vã phanh gấp. Qua lớp kính chắn gió trong suốt, cô nhìn thấy
khuôn mặt mà cô mong được nhìn thấy nhất, từng đường nét trên khuôn
mặt anh đều cân đối, rõ ràng như tượng điêu khắc, chỉ có điều vẻ mặt cứng
đờ vì căng thẳng…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.