GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 117

Trác Siêu Nhiên cũng không giải thích nhiều, thản nhiên dìu cô đi thẳng

vào cửa phòng khám.

Trong phòng khám có hai bác sĩ, một người đã lớn tuổi, mái tóc bạc

trắng. Một người khác còn rất trẻ, đang đeo khẩu trang nên không nhìn rõ
mặt, chỉ để lộ đôi mắt nhỏ và dài, vừa nhìn thấy Trác Siêu Nhiên bước vào,
ánh mắt anh ta liền sáng bừng lên. “Ồ! Có bạn gái rồi à? Chắc không phải
chỉ dẫn tới cho tớ xem mặt đấy chứ?”

Mộc Mộc hiểu được rất nhiều tầng ý nghĩa trong câu nói dó: Đầu tiên, vị

bác sĩ trong phòng khám này có mối quan hệ không tồi với Trác Siêu
Nhiên, thứ hai, hiện giờ Trác Siêu Nhiên vẫn chưa có bạn gái, điều này
khiến Mộc Mộc trong chốc lát cảm thấy ánh mặt trời chói sáng rực rỡ hơn
mọi ngày, những bong hoa nhài bên bậu cửa sổ cũng trở nên xinh đẹp thơm
ngát hơn.

“Tớ đâu có rỗi rãi đến mức dành thời gian dẫn bạn gái tới cho cậu làm

quen.” Trác Siêu Nhiên vui vẻ trả lời. “Tớ vừa bất cẩn đâm xe vào cô ấy.
Cậu giúp tớ kiểm tra vết thương cho cô ấy, xem có vấn đề gì nghiêm trọng
không?”

“Không vấn đề gì.” Vị bác sĩ trẻ đứng dậy, chỉ vào chiếc giường bệnh

bên cạnh, bảo Mộc Mộc nằm lên đó.

Trong lúc anh ta kiểm tra vết thương cho Mộc Mộc một cách kỹ lưỡng,

Trác Siêu Nhiên ra ngoài gọi điện thoại, phòng khám yên tĩnh khiến bất cứ
âm thanh nào cũng nghe rõ mồn một, cô nằm trên giường, vẫn có thể nghe
thấy cuộc trò chuyện của anh: “Xảy ra chút việc bất ngờ, có thể phải đến
muộn một chút, không cần đợi anh… Không có chuyện gì cả, sẽ giải quyết
nhanh thôi… Đợi anh thêm một tiếng nữa nhé… Ừm, thế nhé.”

Khi Trác Siêu Nhiên cúp máy, bước vào, bác sĩ đã kiểm tra xong vết

thương, đang kê đơn thuốc. “Cô ấy không nói được à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.