GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 138

“Cô vẫn đang đợi tôi ư?” Âm thanh dịu dàng vang lên từ phía sau lưng.

Mộc Mộc vội vàng quay đầu lại, Trác Siêu Nhiên đã đứng sau lưng cô từ
lúc nào, trên người vẫn mặc bộ quân phục phẳng phiu thẳng tắp, bóng đêm
nhuộm bộ quân phục của anh thành màu đen, cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc
anh, khóe môi hơi cong lên…

Anh của lúc này, cuối cùng cũng khiến cô tìm thấy được hinh fbongs

quen thuộc trong ký ức.

Vừa bất ngờ vừa hơi xấu hổ, cô cúi xuống, khe khẽ cười, gật đầu, lật giở

những tờ giấy nhớ đầy chữ trong tay, tìm thấy một trang trong đó: “Tôi biết
là anh sẽ tới.”

Trác Siêu Nhiên cúi xuống nhìn đồng hồ, đã chín giờ tối.

Cô đã đợi anh suốt mười hai tiếng đồng hồ, từ sáng sớm tới tận tối mịt,

không hề trách móc, không chút ấm ức, chỉ đứng trên bậc thềm lặng lẽ mỉm
cười với anh, dùng thứ ngôn ngữ mà anh không thể nghe được âm thanh và
ngữ điệu để nói với anh rằng: Cô biết là anh sẽ tới.

Gió đã lặng, các tòa nhà phía xa xa đã sáng đèn…

Trác Siêu Nhiên thi lại ánh mắt đã nán lại trên người Mộc Mộc quá lâu,

dùng một giọng hơi khàn đặc giải thích: “Xin lỗi, khu vực tôi đến không
phủ sóng điện thoại… tôi vừa mới nhận được tin nhắn của cô.”

Cô lắc lắc đầu, lại lật tìm một tờ giấy đưa cho anh đọc: “Không sao, dù

sao hôm nay tôi cũng không có việc gì.”

“Thực ra cô không cần phải ở đây đợi tôi…”

Mộc Mộc nghĩ một lát, lật giở trang tiếp theo. “Tôi đã nói đợi anh, là

nhất định sẽ đợi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.