Cho dù là một người đàn ông không tinh ý, trong tình huống này, cũng
có thể cảm nhận được sự chờ đợi của cô ẩn chứa ý nghĩa gì. Trác Siêu
Nhiên không biết phải nói gì cả, chỉ đứng nhìn cô. Thực ra, trong ngày đầu
tiên gặp mặt, tiếng dương cầm uyển chuyển thê lương cùng đôi mắt đẫm lệ
câm nín của cô đã khiến lòng anh nảy sinh một cảm giác khó hiểu, lúc này,
cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.
Mộc Mộc bị ánh mắt anh làm cho lúng túng, cúi đầu xuống chăm chú lật
các mẩu giấy, cuối cùng cũng tìm được trang cần tìm, đưa ra cho anh đọc:
“Anh ăn cơm chưa? Nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc đối diện kia có vẻ
không tồi, tôi mời anh nhé?”
Trác Siêu Nhiên kinh ngạc nhìn tập giấy nhớ giống như báu vật trong
tay cô, lòng đầy tò mò.. “Có thể cho tôi xem được không?”
Mộc Mộc cố gắng nhớ lại hết nội dung đã viết trong những tờ giấy đó,
bên trong đều là những lời do cô tùy tiện viết ra, chẳng có ý nghĩa gì cả, trừ
trang cuối cùng… nhưng đó cũng là điều cô muốn thổ lộ với anh.
Tập giấy nhớ được giở từng trang một, những câu chữ vừa đơn giản vừa
không hề ăn khớp với nhau, nhưng lại chất chứa tình cảm chân thành.
“Tôi đợi cũng chưa lâu lắm. việc của anh đã xử lí xong chưa?”
“Hôm nay thời tiết thật đpẹ, không hề nóng chút nào.”
“Không sao, tôi cũng rỗi rãi chẳng có việc gì làm.”
“Tôi đã nói sẽ đợi anh, là nhất định sẽ đợi.”
Từng câu từng chữ được anh lặng lẽ lật giở.
Lật tới trang cuối cùng, ánh mắt Trác Siêu Nhiên bỗng chùng xuống, bỏi
vì trên đó viết rằng: