cảm giác ấm áp chứ không cay đắng bỏng rát- cũng giống như anh của hiện
tại và anh trong quá khứ.
Cô luôn nghĩ rằng, khi cô hỏi: “Nếu em nói với anh, em đã giết bố em,
anh có tin không?”, anh sẽ trả lời: “Anh không tin, cho dù cảnh sát tin vào
điều đó, quan tòa tin vào điều đó, anh cũng không tin, em không phải là
người có thể giết bố mình…”
Xem ra, cô đã quá ngây thơ, cô dựa vào đâu mà nghĩ rằng anh sẽ không
tin? Tòa án đã định rõ tội danh, cô phải gánh chịu, cho dù tới bất cứ lúc nào,
cho dù trong mắt ai, cô vẫn mãi mãi là một tội phạm giết người, một người
có vết đen trong nhân cách.
Thấy Trác Siêu Nhiên cau mày nhìn ly rượu đã uống cạn của mình, cô
cười một cách tự trào: “Có phải anh muốn nói rằng, một cô gái ngoan thì
không uống rượu?”
“Anh chỉ muốn nói, bụng đói mà uống rượu thì rất có hại cho sức khở.”
Sự dịu dàng bất ngờ của anh khiến cô không kịp chống đỡ, nước mắt cứ
thế lăn xuống, cô đang định giơ tay áo lên lau, anh đã chìa tờ giấy ăn ngay
bên cạnh ra trước mặt cô.
“CÓ cần mượn vai một chút không? Anh còn nhớ, lần trước vẫn còn nợ
em.”
“…” hóa ra trí nhớ của anh không hề kém như cô vẫn nghĩ.
Trác Siêu Nhiên mỉm cười nhìn ngó xung quanh, “Ở đây đông người
quá, lát nữa tìm chỗ nào đó không có ai nhé.”
Câu nói này thốt ra từ miệng của một người quân tử như Trác Siêu
Nhiên, vốn không có hàm ý xâu xa gì, nhưng không hiểu sao, Mộc Mộc