Anh ta lại còn đọc được khẩu hình, đã lâu rồi cô không “trò chuyện” với
người khác, không biết khi “trò chuyện” với anh ta sẽ có cảm giác thế
nào…
“Tình cảm của hai anh em anh chắc hẳn rất tốt!” Mộc Mộc phát hiện ra
rằng mỗi lần nhắc tới hai chữ “Siêu Việt”, giọng nói của Trác Siêu Nhiên lại
vô cùng xúc động.
Đọc những chữ cô viết trên giấy, anh mỉm cười, tình cảm ấm áp lộ rõ
trong đáy mắt, “Em có thể không tin, từ nhỏ tới lớn bọn anh chưa hề cãi
nhau một lần nào, ngay cả việc tranh giành cũng chưa hề xảy ra. Mẹ anh
nói, khi bọn anh mới bắt đầu biết ăn, đã biết bẻ đồ ăn ra thành hai phần để
chia nhau rồi.”
Nghe ra quả thật rất khó tin, Mộc Mộc lại càng tò mò. “Vậy nếu như
không thể chia thành hai phần thì sao? Ví dụ như còn lại một quả nho cuối
cùng chẳng hạn?”
“Vậy thì cả hai người đều không ăn nữa. bởi vì người ăn quả nho đó
nhất định sẽ không cảm nhận được vị ngọt.”
“Vậy nếu hai người cùng yêu một cô gái thì sao?” Viết xong câu đó,
Mộc Mộc cảm thấy không ổn, bèn bổ sung thêm một câu: “Em không có ý
gì khác, chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Trác Siêu Nhiên suy nghĩ một cách nghiêm túc, “Nếu thật sự cùng yêu
một cô gái, anh nghĩ, bọn anh sẽ đều từ bỏ.”
Câu trả lời này cũng giống như suy nghĩ của Mộc Mộc, “Bởi vì người có
được tình yêu đó chưa chắc đã cảm thấy hạnh phúc…”
Trác Siêu Nhiên không phủ nhận mà chỉ mỉm cười, mở khóa, đẩy cánh
cửa ra. “Mời vào.”