GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 168

Anh lặng yên để cô ve vuốt.

“Mộc Mộc, anh biết khi em lao ra đường là muốn tự sát, anh cũng biết

đã có người bắt nạt em, làm tổn thương em… Không sao, tất cả đều đã qua
rồi. Sau này em đã có anh, anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa…”

Cô ôm lấy anh, khóc không thành tiếng. Cô rất muốn nói với anh: Nhiều

năm trước đây, ngày Kiều Nghi Kiệt trao di chúc của mẹ vào tay cô, cô đã
chết rồi.

Nếu không phải vì trong giây phút cuối cùng, khi cô đã mất hết ý thức,

một dòng điện truyền vào trong tim co, khiến cô bỗng nhiên nhớ tới cảnh
tượng trong đêm mưa gió ấy, anh bước xuống xe, khuôn mặt đẫm nước
mưa, đắm đuối nhìn cô, rồi ôm cô vào lòng…

Nếu không phải vì cô vẫn còn một chút lưu luyến cuối cùng với thế giới

lạnh lẽo này, cô đã chết rồi…

Bởi vì, đối với cô, chết còn dễ dàng hơn sống.

Nhưng tại sao, trên thế giới này lại có tới hai khuôn mặt giống hệt

nhau?!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.