Trong ánh sáng đó, một người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đậm
đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, nghiêng người dựa lưng vào tay vịn của
ghế, xem tivi mà không bật tiếng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh chậm rãi quay lại nhìn, khóe môi nhếch lên
như cười mà lại không phải cười.
Ánh sáng rực rỡ khắp phòng bỗng nhiên trở nên ảm đạm.
“Chị dâu…”
Mỗi khi hai chữ này thốt ra khỏi miệng Trác Siêu Việt, cô luôn cảm thấy
giọng điệu của anh mang theo một sự châm biếm mạnh mẽ.
“Dậy rồi à? Anh tôi về doanh trại rồi.” Trác Siêu Việt đứng lên khỏi
sofa, chỉ tay về phía bát cháo trắng đặt trên bàn, “Anh ấy nấu cháo cho cô
đấy, ăn một chút nhé!”
Trên chiếc bàn trải khăn ăn màu bạc bày một chiếc bát sứ có nắp đậy và
một cốc nước lọc, bên cạnh là một đôi đũa màu trắng bạc và một chiếc thìa,
còn cả một tờ giấy ăn in hoa chìm nữa.
Bày biện gọn gang sạch sẽ, thoạt nhìn đã biết người làm việc này là một
người rất tận tâm, chu đáo.
Mộc Mộc bước đến trước bàn, mở nắp đậy của chiếc bát sứ ra, phần
cháo bên trong vẫn đang bốc hơi nghi ngút, tỏa mùi thơm phức.
Hai tay cô nâng chiếc bát sứ trong suốt trắng như ngọc, hơi ấm lan tỏa
vào lòng bàn tay giá lạnh. Trác Siêu Nhiên đối với cô quá tốt, tấm chân tình
này, cô sao nỡ nhẫn tâm chà đạp.
Thấy Mộc Mộc bưng bát cháo đứng ngây ra đó, Trác Siêu Việt bước lại
gần, xoay lưng dựa vào cạnh bàn, hai tay đặt lên mặt bàn, đối siện với cô,