GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 171

nhìn rõ đôi mắt sưng đỏ và hai quầng thâm quanh mắt cô.

“Hôm qua ngủ không yên à?” Nụ cười của anh toát lên vẻ châm biếm.

“Ôi chao, ông anh của tôi cũng thật là, không biết thương hoa tiếc ngọc gì
cả.”

Mộc Mộc khẽ buông tay, chiếc bát rơi xuống ban, cháo đổ cả ra ngoài,

cô vội vàng đưa tay ra đỡ. Không ngờ, anh lại ghé sát cô hơn chút nữa, đôi
môi dường như sắp chạm vào trán cô. “Nếu cô không chịu đựng nổi, sao
không xin anh ấy… Ồ, tôi quên mất, cô không nói được.”

Bàn tay cô run rẩy một cách bất lực, khoảng ký ức còn chưa phai màu

lại hiện lên trước mắt cô- cô bị anh quấn quýt giày vò đến nỗi mềm nhũn cả
người, ngay cả hít thở cũng không nổi, nắm lấy cánh tay anh cầu xin,
“Đừng… Xin anh đấy, nhẹ một chút, xin anh đấy…”

Một giọt mồ hôi rớt xuống ngực cô, anh nhìn vào đôi môi cô, dường như

hiểu được những lời cô muốn nói, “Em đang cầu xin anh phải không?”

Cô cắn chặt đôi môi đã sưng phồng tấy đó từ lâu, liên tục gật đầu.

Anh nhướng mày, nở nụ cười đáng ghét. “Muốn nhanh hơn một chút

nữa?”

Cô lắc đầu quầy quậy, nếu nhanh hơn một chút nữa thì chưa biết chừng

cô sẽ chết mất.

“Ồ, muốn chậm hơn một chút?”

Cô vội vàng gật đầu.

“Được thôi, vậy thì chúng ta sẽ kết thúc… chậm hơn một chút…”

Lòng đầy tức tối, cô hằn học nghiến răng, hằn học nhìn anh, thầm thề

rằng sau này nếu có thể nói lại được, cô nhất định phải mắng anh một trận:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.