Anh nhìn vào đôi môi cô rất lâu.
Nghĩ rằng anh không hieur, cô nói lại một lần nữa: “Anh còn nhớ em
không?”
Anh lắc đầu: “Tôi không nhớ rõ lắm.”
“Bốn năm trước, anh có từng đến quán bar Lạc Nhật không?” Cô chầm
chậm nói, lâu lắm rồi không có cảm giác thế này, dường như cô lại có thể
mở miệng trò chuyện với người khác, cảm giác được nói thoải mái chờ đợi
từ lâu khiến trái tim cô khẽ nhói lên.
Anh lại lắc đầu, “Tôi từng đến rất nhiều quán bar, không thể nhớ hết
được.”
“Vậy anh có còn nhớ, đã từng có một cô gái vay năm vạn đồng? Hôm đó
trời đổ mưa rất to…”
Anh nhìn cô, khóe môi hiện lên một nụ cười châm biếm, “Tại sao cô lại
hỏi điều đó?”
“Em…”
Anh nghiêng người về phía cô, nâng cằm cô lên, vẻ mặt bất cần. “Nếu
như tôi nói với cô rằng, tôi đã từng cho cô gái đó vay tiền, vì muốn cảm ơn
tôi, cô ta đã ở bên tôi suốt đêm… cho dù tôi yêu cầu gì cô ấy cũng không từ
chối, vì vậy, chúng tôi đã thử… rất nhiều cách thức thú vị…”
Anh dừng lại một chút, mãn nguyện nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô.
“Nếu tôi trả lời như vậy, trong lòng cô liệu có dễ chịu hơn không?”
Mộc Mộc cứ nghĩ rằng bản thân cô đã trải qua rất nhiều cú sốc, sớm đã
rèn luyện được bản lĩnh vững vàng trước mọi biến cố, bất cứ sự công kích
nào cũng có thể tiếp nhận, bất cứ sự đau khổ nào cũng có thể chịu đựng,