vậy mà, giây phút này đây, cô mới biết rằng, vị thần vận mệnh luôn có cách
để khiến cô ngày càng dễ sụp đổ hơn.
Nụ cười của anh méo mó trước mắt cô, trở nên dữ tợn, tàn nhẫn, đây
chính là người đàn ông mà suốt bốn năm qua cô đã chờ đợi, mong mỏi ngày
gặp lại, hy vọng kỳ tích xuất hiện.
Giấc mơ tươi đẹp bị nụ cười của anh chém vỡ thành hai mảnh, một bên
là Trác Siêu Nhiên dịu dàng như ngọc, một bên là Trác Siêu Việt lạnh lung,
u ám một cách đáng sợ. rốt cuộc, ai là giấc mơ đẹp, ai là cơn ác mộng ủa
cô, cô không thể phân biệt được rõ ràng.
Sớm biết kết cục của sự chờ đợi sẽ như thế này, thà rằng anh đã hoàn
toàn quên cô, không còn nhớ một chút gì.
Cho dù anh giống như Trác Siêu Nhiên, hững hờ chìa tay tự giới thiệu
về bản thân cũng được, ít nhất thì cô còn có thể chấp nhận…
Trác Siêu Việt bước tới trước mặt cô, hai tay chống lên mặt bàn, nhốt
gọn cô giữa hai cánh tay và mép bàn.
“Chị dâu, cứ yên tâm…” Nụ cười của Trác Siêu Việt càng lúc càng lạnh,
“Tôi sẽ không nói cho anh tôi biết, bạn gái của anh ấy đã từng vì năm vạn
đồng mà lên giường với tôi… Bởi vì, nếu anh ấy biết được, chắc chắn sẽ
không cần cô nữa. một ngày cũng nên nghĩa vợ chồng, tôi sẽ không tàn
nhẫn với cô như vậy…”
Điệu bộ đó của anh khiến Mộc Mộc sợ đến nỗi trở nên ngờ nghệch, cố
gắng lùi lại phía sau, nhưng quên mất sau lưng cô là cạnh bàn, phần eo bị
đâm mạnh vào góc bàn sắc nhọn, chiếc bàn được làm bằng gỗ thịt lắc la lắc
lư, bát cháo lăn xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ, cũng giống như cô
bây giờ…