GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 177

Ngay cả tên anh cô còn chưa biết, nói gì đến chuyện hiểu rõ về tĩnh

cách, con người và cuộc sống của anh. Trác Siêu Việt rốt cuộc là người đàn
ông như thế nào, cô không hề hay biết.

Giả dụ, họ thực sự đã từng yêu thương nhau, đã từng chung sống với

nhau, sao cô có thể nhận nhầm được?

“ĐÚng vậy, là do em đã sai.” Cô không thể phủ nhận, khi gặp Trác Siêu

Nhiên, cảm giác về một người đàn ông dịu dàng nho nhã, hiên ngang hùng
dũng, có trách nhiệm, lại luôn sâu sắc chung tình nhue vậy vừa hay trùng
hợp với anh trong tưởng tượng của cô, cô giống như người được thứ mà
mình mong muốn nhất, vì vậy mới phạm phỉa sai lầm căn bản như thế, đẩy
Trác Siêu Nhiên vào vòng tình cảm rối rứm cắt không đứt, gỡ không ra này.

Anh lạnh lung động đậy khóe môi, biểu hiện cứng nhắc mà thâm trầm.

“Mọi chuyện đều đã qua rồi, truy cứu xem ai đúng ai sai cũng chẳng có ý
nghĩa gì nữa, dù sao em cũng đã thành đôi với anh trai của anh, chi bằng
đâm lao thì hãy theo lao đi.”

“Nhưng, em và anh…”

“Chúng ta?” Trác Siêu Việt quay mặt về phía thành phố phồn hoa náo

nhiệt ngoài cửa sổ. “Nếu hôm qua không nhìn thấy em nằm trên… sofa, anh
đã quên mất rừng… rất nhiều năm trước, vào một buổi tói, anh đã từng làm
một chuyện hoang đường.”

Hoang đường? Một đêm kỳ diệu nhất, cảm xúc nhất, si mê vương vấn

nhất trong tâm trí cô, theo cách nói của anh, chỉ là một đêm hoang đường.

Cô gắng hết sức để gật đầu. trong chốc lát, cả thế giới như chìm trong

những ngày đông giá rét, không khí buốt lạnh như kim châm, ngay cả
những giọt nước mắt rớt xuống cũng như những giọt băng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.