Đó là đêm dài nhất trong đời Trác Siêu Việt. sống trong khu căn hộ được
coi là xa hoa, sang trọng bao nhiêu năm như vậy, từ trước tới giờ, anh chưa
từng biết rằng, cảnh đêm ngoài cửa sổ lại lung linh đến thế.
Ánh đèn rực rỡ chiếu xuống mặt nước sông, hất lên những màu sắc lung
linh huyền ảo đầy hoa lệ, không gió, không sóng, không nghỉ ngơi, không
dừng lại…
Anh liên tục hút thuốc, hết điếu này tới điếu khác.
Hôm sau, trời tang tảng sáng.
Anh nghe thấy có tiếng gõ cửa, mở cửa ra, Trác Siêu Nhiên với khuôn
mặt rạng rỡ đang đứng ở bên ngoài, bộ quân phục màu xanh lá dưới ánh
mặt trời trở nên vô cùng chói mắt.
“Anh phải về doanh trại, Mộc Mộc còn đang ngủ, em giúp anh chăm sóc
cô ấy nhé!”
Trác Siêu Việt dựa lưng vào khung cửa, khó nhọc động đậy đôi môi,
“Giao cho em chăm sóc, anh có yên tâm không? Kiểu người như em, việc
gì cũng có thể làm được…”
“Anh không yên tâm về em ư?” Trác Siêu Nhiên khẽ nhướng mày, tỏ ý
không tán đồng, “Anh tin rằng bất cứ việc gì em cũng có thể làm, nhưng
anh tuyệt đối không tin em có thể lôi kéo bạn gái của anh.”
Trác Siêu Việt cười đau khổ trong lòng, không hổ danh là một cặp song
sinhm ba mươi năm làm anh em, anh trai của anh quả thực rất hiểu anh.
Trước khi Trác Siêu Nhiên rời đi, còn dặn dò thêm: “Thời gian này công
việc trong doanh trại rất nhiều, anh không thể bỏ ra ngoài được, em rảnh rỗi
không có việc gì, giúp anh chăm sóc cô ấy chu đáo nhé! Ồ, còn nữa, nhà cô
ấy thuê hình như sắp đến hạn phải trả, cô ấy còn chưa tìm được chỗ phù