GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 183

trong người anh lại cuộn dâng, khó có thể điều khiển, anh ôm ghì cô vào
lòng mà không cần giải thích, đầu tiên là hôn cho đến khi hụt hơi, rồi cởi bỏ
quần áo của cô, sai đó nhanh chóng đổ ập người xuống…

Trong mơ, cô thường ngoan ngoãn tuân theo, thi thoảng cuồng nhiệt đáp

lại.

Mỗi lần tỉnh mộng, Trác Siêu Việt không tránh khỏi rầu rĩ, anh tự nhận

thấy mình không phải là kẻ háo sắc, tại sao không thể mơ thấy họ làm một
việc gì đó tao nhã hơn, chẳng hạn như đi nghe nhạc, uống cà phê hay gì gì
đó.

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, anh quyết định, đợi đến khi gặp lại cô, anh

nhất định sẽ mời cô đi nghe nhạc, uông cà phê, tuyệt đối không thể từ đầu
tới cuối chỉ làm mỗi một việc.

Đương nhiên, nếu buổi tối không có việc gì làm, cũng có thể làm việc

đó…

Tiếng thủy tinh vỡ chói tai trên tầng khiến Trác Siêu Việt giật nảy người,

anh không kịp nghĩ ngợi gì, lao như bay ra khỏi phòng ngủ, xông lên lầu
trên.

Đứng bên cạnh cầu thang, anh nhìn thấy người phụ nữ đã từng cười ngọt

ngào trong vòng tay anh giờ đang tựa vào lòng một người đàn ông khác, mơ
màng vuốt ve khuôn mặt anh ta, mà người đàn ông ấy lại chính là anh trai
của anh.

Anh nghe thấy Trác Siêu Nhiên nói: “Mộc Mộc, anh biết khi em lao ra

đường là muốn tự sát, anh cũng biết đã có người bắt nạt em, làm tổn thương
em… Không sao, tất cả đều đã qua rồi. Sau này em đã có anh, anh sẽ không
để em phải chịu ấm ức nữa…”

Cô đắm đuối nhìn khuôn mặt của anh ấy, đôi môi mấp máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.