đó, dù có lạnh đến mẫy cô cũng không muốn mặc, bởi vì chiếc áo đó quá
đẹp, quá ấm áp, một người như cô hoàn toàn không xứng đáng để mặc nó.
Chiếc áo này cần phải tăng cho một người phụ nữ thật sự hiểu rõ giá trị
của nó!
Trác Siêu Việt bỗng nhiên đuổi theo, chặn cô lại.
“Anh muốn cầu xin em một việc.” Giọng anh trở nên nhún nhường một
cách hiếm hoi.
“Việc gì? Chỉ cần có thể làm được, em sẽ làm.”
“Đừng nói với anh ấy rằng trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, được
không?”
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt hơi cúi xuống của anh, đọc
được sự khẩn cầu trong đáy mắt anh. Cô hiểu, anh không muốn để anh trai
anh biết được mối quan hệ đã từng có giữa họ, không muốn để anh ấy biết
rằng cô đã nhận nhầm người nên mới trở thành bạn gái của anh ấy.
Điều này, đối với một người đàn ông hoàn mỹ như Trác Siêu Nhiên là
một sự sỉ nhục, đối với tình cảm anh em giữa họ, là một vết nhơ.
Cô gật đầu, đồng ý với lời thỉnh cầu của anh. Rời xa Trác Siêu Nhiên có
thể có hàng nghìn hàng vạn lý do, ví dụ như họ không hợp nhau, họ không
có tương lai, cô không xứng đáng với anh. Mỗi một lý do đều không thể
quở trách, cũng không thể nghi ngờ. Hà tất phải đưa ra lý do thật sự để
giẫm đạp lên tấm chân tình của Trác Siêu Nhiên.
“Cảm ơn!” Trác Siêu Việt nói, cầm lấy chiếc áo khoác mà cô không
muốn mặc, mở cửa giúp cô. “Để anh đưa em về.”