GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 198

Nhưng bàn tay anh đặt trên eo cô bỗng nhiên níu chặt hơn, đến nỗi phần

mềm mại trên ngực cô nhói đau.

Nước mắt rớt trên lồng ngực anh. Cô nhón gót chân, lại vòng tay ôm lấy

cổ anh, dùng hết toàn bộ sức lực…

Trong hành lang tối tăm đầy mùi ẩm mốc, họ ôm nhau thật chặt một lần

cuối cùng, không cần nghĩ xem thời gian đã trôi qua bao lâu, chỉ muốn cảm
nhận thêm một chút nhịp tim của đối phương.

Trác Siêu Việt, Trác Siêu Việt…

Cô thầm gọi tên anh trong lòng: Cảm ơn!

Cho dù mãi mãi sẽ không thể gặp lại nhau, cô cũng sẽ nhớ mãi vòng tay

ấm áp này để sống tiếp.

Trác Siêu Việt đi rồi, lần gặp lại này còn ngắn ngủi hơn cả lần đầu tiên,

Mộc Mộc còn chưa kịp tiếp nhận sự thật này, anh dã lại bước ra khỏi cuộc
đời cô.

Cô đờ đẫn ngồi trên giường suốt cả buổi chiều, nước mắt đã cạn khô, đôi

mắt khô rất khó chịu, biết rõ rằng nếu khóc được sẽ thoải mái hơn, nhưng
một giọt nước mắt cũng không thể trào ra.

Tiếng chuông điện thoại cố định trong nhà vang lên, không ai khác có

thể gọi điện cho cô, cô vùi khuôn mặt vào mười đầu ngón tay.

Giọng nói nhẹ nhàng, liến thoắng của Kiều Nghi Kiệt vọng tới: “Vụ án

này cuối cùng đã kết thúc rồi, ôi, suýt nữa thì lấy mất cả mạng của anh. Em
đoán xem anh thua hay thắng nào?”

Dựa vào giọng nói đầy hưng phấn của anh, cô hoàn toàn không cần phải

suy đoán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.