GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 196

Cô đứng yên trước cổng sắt đang khóa, “Đây là nhà em. Ờ, trong nhà

bẩn lắm… Em sẽ không mời anh vào chơi đâu.”

“Ừm. anh sẽ cố gắng giúp em tìm được một chỗ phù hợp.”

“Không cần đâu, em đã tìm được chỗ ở mới rồi, cũng gần đây thôi.”

“Gần đây?” Trác Siêu Việt nhíu mày, không nói gì, nhưng cô có thể nhìn

ra sự bất mãn trong biểu hiện của anh.

“…” CÔ không thể nói được điều gì.

“…” Anh cũng không nói gì cả.

Khi tới giây phút thật sự phải chia tay, hoặc đúng hơn là không xác định

được liệu có còn gặp lại nhau nữa không, hai người đều không mở miệng
nói lời tạm biệt, trong hành lang tối tăm, ẩm ướt và chật hẹp đó, họ chỉ yên
lặng nhìn nhau.

Mộc Mộc cắn chặt môi dưới: “Em có thể cầu xin anh một việc không?”

“Việc gì vậy? Chỉ cần có thể làm được, anh sẽ làm.”

Cô không thể nói thành tiếng, nếu có thể, âm thanh đó nhất định sẽ rất

run rẩy: “Anh… anh có thể… ôm em thêm một lần nữa không?”

Đây là giấc mơ suốt bao nhiêu năm qua của cô.

Tất cả những người thân đều đã rời xa cô, người đàn ông mà cô chờ đợi

đã quên cô, người đàn ông yêu cô, cô lại không dám mong ước xa vời, thế
giới này đối với cô đã hoàn toàn lạnh giá. Cô cần một chút hơi ấm để tiếp
tục đứng vững, học được cách từ nay tiếp tục sống cô độc một mình.

Trác Siêu Việt nhíu mày, không đồng ý, cũng chẳng từ chối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.