nhiên, trước khi hai người chính thức chia tay, em vẫn là chị dâu của anh,
có việc gì cần nhờ, cứ gọi điện thoại cho anh.”
Anh giật lấy di động trong tay cô, bấm một số điện thoại, đến khi có một
vật gì đó rung lên từng hồi trong túi của anh, anh mới tắt đi, trả lại điện
thoại cho cô. “Số điện thoại này luôn được mở trong hai mươi tư giờ.”
Mộc Mộc nâng niu chiếc điện thoại trên tay, ngón tay khe khẽ lướt qua
một dãy số hiện lên trên màn hình, tuy biết rõ sau này sẽ không bao giờ gọi
số điện thoại đó, nhưng cô vẫn cẩn thận lưu nó lại.
Bị tắc đường khoảng hơn một giờ đồng hồ, tới gần trưa, Trác Siêu Việt
mới có thể rẽ vào con ngõ nhỏ nơi Mộc Mộc ở.
Anh đi cùng cô qua con đường nhỏ lát đá xanh, vòng qua vài túi rác màu
trắng. Khi nhìn thấy trước mặt có một túi rác mấy ngày chưa mang đi đổ,
bốc mùi hôi thối, anh khựng lại một lát, rồi mới bịt mũi tiếp tục bám theo
cô đi về phía trước.
Khi đi ngang qua cửa một nhà nào đó, bỗng nhiên có một cậu bé mặt
mũi đen nhẻm lao ra, ngay sau đó là một cây gậy gỗ bay ra theo. Trác Siêu
Việt vội vang kéo cô ra sau lưng anh, thực ra nếu anh không kéo, cây gậy
cũng không thể trúng vào người cô.
Anh, người đã im lặng suốt cả chặng đường, cuối cùng cũng mở miệng,
giọng nói đầy bất lực: “Em sống ở chỗ khỉ ho cò gáy gì vậy?”
Cô chỉ tay vào biển số nhà, trên đó có đề số nhà và tên phố, mặc dù cô
biết, không phải anh muốn hỏi điều này.
Anh nín nhịn, không hỏi tiếp nữa.
Vòng qua một bức tường đổ nát, Mộc Mộc đưa anh vào một hành lang
tối tăm, không gian ảm đạm, đâu đâu cũng toát mùi ẩm ướt.