GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 197

Cô đã nhìn ra được, anh không muốn điều đó, ngay cả chút hơi ấm cuối

cùng cũng keo kiệt.

Cô cúi đầu, mỉm cười chua chát, đi về phía cánh cửa sắt không chút lưu

luyến, cánh cửa sắt nặng nề được mở ra một cách khó khăn, phát ra những
tiếng ken két, chóc chốc còn có lớp bụi rơi xuống.

Anh đưa tay ra nắm lấy cánh tay đang đẩy chấn song sắt của cô…

Bàn tay anh chầm chậm thu về, một sức mạnh to lớn cứ kéo cô lại gần

anh từng chút, từng chút một…

Khuôn mặt anh cứ sát lại trước mắt cô, cô ngửi thấy mùi khói thuốc

thoang thoảng cùng mùi hương bạc hà nhè nhẹ trên người anh, cảm nhận
được hơi thở của anh phả ra bên má cô…

Hai cánh tay anh chầm chậm hạ xuống từ phía sau lưng cô, đặt lên phần

eo thon nhỏ, trái tim cô đập rộn ràng, nóng rực, căng thẳng và nhói đau
giống ý như trong ký ức.

Cuối cùng, cơ thể cô đã hoàn toàn nằm gọn trong vòng tay anh, vẫn ấm

áp như xưa. Cô đưa tay ôm lấy cổ anh, vùi sâu khuôn mặt vào lồng ngực
anh, tham lam hít hà mùi hương trên cơ thể anh.

Hai cơ thể nép sát vào nhau một cách tự nhiên, mỗi điểm lồi trên cơ thể

đều khít chặt với nhau, dường như vong tay ôm của anh được sinh ra là để
dành cho cô vậy.

“Đây là lần cuối cùng.” Anh thì thầm bên tai cô.

Cô khe khẽ gật đầu trong vòng tay anh, không dám mê đắm hơn nữa, sợ

bản thân mình không thể dứt ra được, vậy là, cô nới lỏng cánh tay đang ôm
trên cổ anh, khe khẽ đẩy ngực anh ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.