GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 215

Cô ngồi xuống bên cạnh anh, khuôn mặt từ từ ghé sát lại gần anh, “Nhà

anh… tối nay chắc sẽ tiện chứ?”

Ánh mắt Trác Siêu Việt khẽ chùng xuống, nụ cười đầy mê hoặc trên môi

cũng trở nên cứng đờ. Tỏng phút chốc, anh thu lại vẻ đùa giỡn, thay vào đó
là một thần sắc nghiêm túc. “Anh trai anh lo em gặp phải yêu râu xanh, bảo
anh đến đón em về.”

Nghe nhắc tới Trác Siêu Nhiên, Mộc Mộc bỗng ý thức được mình đã lỡ

lời, cũng thôi không cười nữa.

“Khi nào anh ấy có thể về được?” Cô hỏi.

“Sao? Nhớ anh ấy rồi à?”

Cô nâng ly rượu lên, khẽ nhấp một ngụm, thấm ướt cổ họng, mặc dù đối

với cô cổ họng có tồn tại mà cũng như không từ lâu rồi.

“Anh ấy đang có một nhiệm vụ, ít nhất cũng phải nửa tháng nữa mới có

ngày nghỉ.” Anh nói: “Như vậy cũng tốt, em có thể có đủ thời gian để suy
nghĩ.”

“Anh thật sự rất muốn em và Siêu Nhiên ở bên nhau?”

Không chút do dự hay suy nghĩ, anh trịnh trọng trả lời: “Đúng vậ.”

“Tại sao?”

“Bởi vì anh chưa thấy anh ấy tận tâm với người con gái nào như vậy.

Nếu anh ấy mất en do một lỗi lầm của anh từ nhiều năm trước, anh sẽ rất áy
náy…”

“Không phải lỗi của anh, mà là lỗi của em.” Mộc Mộc nói.

“Cho dù là lỗi của ai, thì anh ấy cũng không có lỗi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.