GIÓ MANG KÝ ỨC THỔI THÀNH NHỮNG CÁNH HOA - Trang 230

cạnh, hổn hển hít thở, cổ họng khô rát đến nỗi sắp cháy bỏng.

Mộ chai nước khoáng hiệu Nông Phu Sơn Tuyền xuất hiện trước mắt cô,

cô khó nhọc hít thở, ngước mắt lên, Trác Siêu Việt đang đứng ngay trước
mựt, sắc mặt không đỏ, hơi thở bình thường, nở một nụ cười thoải mái, nhẹ
nhõm.

“Chạy mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, uống chút nước, lấy lại sức rồi chạy

tiếp.”

Cô nghiến răng nghiến lợi, vỗ vỗ vào ngực, cổ họng tắc nghẹn không

thốt lên được lời nào.

“Em không cần phải lo cho anh, anh không mệt. chút vận động nhỏ này

đối với anh, chẳng thấm tháp gì.”

“Anh!” Mộc Mộc muốn mắng anh, nhưng thở còn chẳng kịp, chỉ có thể

giậm giậm chân, tiếp tục đi về phía trước trong khi bụng dưới hơi đau.

Trác Siêu Việt đuổi theo, ngó nhìn quang cảnh xung quanh, chỉ tay vào

tòa nhà cách đó không xa, “Bên kia có một quán lẩu không tồi, thịt dê non
thượng hạng, thịt bò cũng rất tươi mềm, còn có cả rượu Mã Nãi của Mông
Cổ tự ủ nữa, lát nữa em chạy tới đó, có thể vào trong đó nếm thử.”

“Anh rốt cuộc đnag muốn gì?” Cô dừng lại, tức giận nhìn anh.

“Anh muốn xin lỗi em.” ANh chuyển sang một vẻ mặt rất thành khẩn,

“Những lời nói ban nãy của anh có thể hơi… làm tổn thương lòng tự trọng
của em, anh xin lỗi!”

Chỉ “hơi” thôi ư? Lòng tự trọng của cô đã nát vụn rồi.

Cô quay mặt đi, quyết định sẽ không tha thứ cho anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.